Đấu Khải Chương 107

Đấu Khải

Tiết 107: Tuyển chọn

Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny

Nguồn: Sưu tầm





Màn đêm thâm trầm, ánh trăng khoác lên mặt đất một tầng lụa mỏng bàng bạc, xem ra đã sang ngày mới. Nghe được sau người có tiếng bước chân, Mạnh Tụ từ trước cửa sổ quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Diệp Già Nam đi tới phòng tiếp khách.
Đêm nay trấn đốc Đông Bình tỉnh mặc một thân trang phục váy bông của thiếu nữ Hoa tộc, đầu tóc còn ướt át, búi tóc cắm một cây lược gỗ, chắc hẳn là vừa tắm xong liền vội vã trang điểm đi ra. Nàng vừa bước vào phòng, Mạnh Tụ đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ, khiến hắn khoan khoái không thôi.

"Mạnh Tụ, tìm ta có việc gì gấp? Đã trễ thế này?" Diệp Già Nam trực tiếp ngồi xuống, nàng không câu nệ khách sáo chỉ vào cái ghế: "Tìm chỗ ngồi đi, không cần đứng như thế."



"Vâng, có chuyện quan trọng." Mạnh Tụ hành lễ ngồi xuống, hắn khẽ ho một tiếng: "Đại nhân, tỵ chức vừa mới nhận được thông báo của tỉnh sở. Nghe nói ngày sau chúng ta phải ra thành đón đánh Ma tộc?"

Thần tình Diệp Già Nam buông lỏng xuống: "À, ngươi muốn nói cái này sao. Không sai, ngày sau chúng ta phải ra ngoài đánh nhau! Lần xuất kích này các Phá hải doanh các ngươi nên chuẩn bị cho tốt a, đến lúc đó tranh thủ lập công lớn trở về."

Mạnh Tụ nhíu mày, thái độ nhàn nhã của Diệp Già Nam khiến hắn rất không hiểu, hắn trầm giọng nói: "Đại nhân, Thân Đồ Tuyệt và Dịch Tiểu Đao lại giở trò! Ngài không cần lo lắng, tỵ chức tất nhiên sẽ luôn toàn lực chống đỡ với ngài, ngài chỉ cần an tâm đối phó với bọn họ là được!"

"Giở trò?" Diệp Già Nam mở lớn mắt, kinh ngạc nói: "Thân Đồ Tuyệt và Dịch Tiểu Đao lại giở trò quỷ gì?"

"Lần xuất chiến này không phải là chủ ý của bọn hắn sao?"

"Lần xuất chiến này là do ta đề ra, có việc gì sao? Ngược lại chính Dịch Tiểu Đao đã liều mạng phản đối, có điều hiện tại quyền định đoạt nằm trong tay lão nương, hắn có ngăn cũng vô ích!"

Mạnh Tụ trợn mắt há mồm. Hắn không biết phải nói gì cho phải: "Đại nhân. Nhưng trước mấy ngày không phải ngài luôn phản đối xuất chiến sao?"

"Mạnh Tụ a. Ngươi sao không chịu động não một chút? Ta không phản đối xuất chiến với Ma tộc. Ta phản đối Thân Đồ Tuyệt! Nhưng hiện giờ Thân Đồ Tuyệt đã thành người phe mình. Ừm, nghĩ một chút cũng thấy lời bọn họ không phải không có đạo lý. Tĩnh An phủ nhanh chóng phản kích, đích thực có thể hóa giải tình thế rối rắm của toàn bộ lục trấn hiện giờ."

Diệp Già Nam giải thích một trận thật khó khăn mới khiến Mạnh Tụ hiểu được cách nghĩ của nàng. Vài ngày trước trong bốn lữ chủ lực đồn trú ở Tĩnh An phủ, Thân Đồ Tuyệt và Dịch Tiểu Đao ôm thành một đoàn. Là phái có thực lực lớn nhất, nắm giữ thế cục chủ đạo. Nguyên Nghĩa Khang là phái trung lập của quân phương. Dưới tình hình đó Đông Lăng vệ của Diệp Già Nam đã bị cô lập thành quần thể yếu nhất … Quân công đánh thắng cũng không có phần mà tranh. Còn đánh thua thì hao binh tổn tướng, họa có thằng điên mới chui đầu vào. Đương nhiên Diệp Già Nam không nguyện ý xuất chiến.

Không ngờ phong vân chuyển dời, qua một đêm kinh biến ở Tĩnh An sở, Thân Đồ Tuyệt bị thu phục. Diệp Già Nam nhảy lên thành thế lực lớn nhất trong thành Tĩnh An. Thành người chủ chốt nắm giữ thế cục, chưởng khống đại quyền quát tháo phong vân, có điều kiện nên Diệp Già Nam cũng động tâm kiến công lập nghiệp. Lần này vai diễn lại đổi ngược: Diệp Già Nam muốn xuất chiến. Dịch Tiểu Đao cực lực phản đối: Hiện giờ hắn chắc đang bắt đầu lo lắng mình yếu thế sẽ bị đẩy lên làm tốt thí.

"Trước kia bọn Dịch Tiểu Đao muốn mượn cơ hội này khai đao lão nương. Hiện giờ đến lượt lão nương khai đao với hắn a … Mạnh Tụ. Lần này ngươi đánh cho tốt. Lập cái công lớn trở về. Giúp lão nương đè bẹp khí thế bọn chúng!"

Diệp Già Nam thoải mái tươi cười, khuôn mặt vui mừng hớn hở từ tận đáy lòng. Mạnh Tụ lại nhăn mày, hắn cảm thấy rất không thích hợp … Thủ và chiến. Đây vốn nên phải suy tính dựa trên căn cứ trong lĩnh vực quân sự. Nhưng hiện giờ lại biến thành thủ đoạn đấu đá của mấy vị cao quan trong thành Tĩnh An. Tuy nói quân sự là sự tiếp diễn của chính trị … Nhưng cũng không nên tiếp diễn kiểu như thế chứ?

"Đại nhân, tỵ chức không hiểu quân vụ lắm, nhưng kế chiến thủ cực kỳ trọng yếu, chúng ta có nên cẩn thận một chút hay không? Hoặc giả, chúng ta xin ý kiến tham mưu của một ít lão quân vụ có kinh nghiệm, thử xem bọn hắn nói gì?"
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
"Cái này không cần ngươi nói. Mạnh đốc sát, chẳng lẽ ngươi cho bản tọa là người càn rở như vậy sao?"

Nghe ra ý phê bình trong lời nói Mạnh Tụ, Diệp Già Nam rất bất mãn, nàng nói: "Hôm nay, bản tọa đã thỉnh giáo một ít hành gia có kinh nghiệm, bọn họ đều cho rằng, so với Ma tộc, chúng ta có ưu thế rất lớn, ra thành giao chiến khả năng chiến thắng rất cao! Bởi vì quân ta đã có được địa lợi, lại có ưu thế tiếp liệu, dựa vào thành mà chiến, chiến lực cao hơn một bậc so với Ma tộc. Hơn nữa theo như so sánh chiến lực của đấu khải quân ta và đấu khải Ma tộc, quân ta có chín thành sẽ nắm chắc phần thắng. . ."

Diệp Già Nam thao thao bất tuyệt, trong đó mang theo không ít danh từ quân sự, Mạnh Tụ nghe không rõ lắm, chỉ đại khái là hiểu ý tứ nàng như sau: Tóm lại, chỉ cần đại quân ra thành, lo lắng duy nhất của mọi người chính là Ma tộc có chạy đến ứng chiến hay không.

Bởi vì Mạnh Tụ không hiểu quân sự nên không dám phản bác, chỉ dè dặt hỏi: "Đại nhân, vị hành gia tinh thông quân vụ mà ngài thỉnh giáo là ai a? Đến từ chi bộ đội nào?"

"À, người đó ngươi cũng biết, chính là Thân Đồ Tuyệt!"

Thấy Mạnh Tụ đột nhiên biến sắc, Diệp Già Nam làm một cái thủ thế yên tâm không cần lo: "Ta biết, Mạnh Tụ ngươi và hắn có ân oán. Có điều, nếu bỏ vấn đề nhân phẩm của Thân Đồ Tuyệt sang một bên thì ngươi cũng phải thừa nhận, kinh nghiệm quân lữ của hắn rất phong phú? Cái khác không nói, nếu chỉ luận đánh nhau, lời của hắn đúng là có chút đạo lý."

Nghĩ tới Thân Đồ Tuyệt bò từ một tiểu binh lên đường đường lữ soái trong mười mấy năm chinh chiến, Mạnh Tụ không thể không thừa nhận, lời Diệp Già Nam rất có lý. Nhưng hắn vẫn nhắc nhở: "Đại nhân, Thân Đồ Tuyệt mặt người dạ thú, tuyệt không thể tin!"

Thấy biểu tình kích động của Mạnh Tụ, Diệp Già Nam hơi sửng sốt. Lập tức, nàng như đã hiểu điều gì đó, trong mắt hiển lộ ý cười: "Mạnh Tụ, ngươi cứ yên tâm. Ngươi và Thân Đồ Tuyệt, tất nhiên sẽ khác nhau. Ai là người mình, ta hiểu rất rõ. Cái này, ngươi không cần lo lắng."

"Đại nhân, tỵ chức tịnh không phải có thành kiến, nhưng Thân Đồ Tuyệt tâm ngoan thủ lạt, phi thường nguy hiểm, đại nhân, tốt nhất đừng lưu người này."

Diệp Già Nam "Ừ ừ "hàm hồ nói: "Ta đã biết, ta biết ngươi đối với ta rất trung thành … Nhưng, cho dù Thân Đồ Tuyệt có là ưng là lang, lão nương cũng có thủ đoạn thuần phục! Trước kia hắn đã làm không ít chuyện xấu, có điều nếu đã ở trên tay lão nương, hắn tuyệt sẽ không dám làm loạn. Cái này ngươi cứ yên tâm đi.

Thân Đồ Tuyệt loại người này, nếu như nắm giữ ở trong tay Thác Bạt Hùng, vậy tất nhiên là một con ác lang. Nhưng nếu nằm ở trên tay chúng ta, vậy liền có thể trở thành một con chó giữ nhà. Hiện tại Mạnh Tụ ngươi cũng là quan lục phẩm, phải nên học phép dùng người, không thể bằng vào yêu ghét của bản thân mà hành động theo cảm tính được. Chỉ cần là nhân tài hữu dụng, dù không ưa thích cũng phải dùng!"

Mạnh Tụ không còn lời nào để nói: Nghe khẩu khí kia rõ ràng Diệp Già Nam tưởng mình đang đố kị với Thân Đồ Tuyệt, nói thêm gì đi nữa cũng vô ích.

"Trấn đốc ngài nói như vậy. . . Tỵ chức hy vọng ngài ngàn vạn lần đừng buông lỏng cảnh giác đối với Thân Đồ Tuyệt. Tên này khắp người đều là độc dịch, là một con độc xà từ đầu đến chân, vạn vạn lần không thể không để ý!"

Diệp Già Nam đáp ứng rất sảng khoái: "Đó là tất nhiên, ta cũng không thực sự tin hắn, chỉ là lợi dụng mà thôi … Mạnh Tụ, lần xuất chiến này ngươi phải chuẩn bị cho tốt, tranh thủ giành chiến công trở về, đây cũng là cơ hội ta tranh thủ cho ngươi a!"

Đây là lần thứ ba trong đêm nay Diệp Già Nam cường điệu nhắc Mạnh Tụ giành chiến công: "Ý của đại nhân là. . ."

"Mạnh Tụ, thăng ngươi lên thêm một cấp nữa đã là cực hạn quyền lực của ta. Nếu ngươi muốn thăng tiến, thậm chí là lên làm trấn đốc, vậy phải chờ tổng sở Đông Lăng vệ Lạc kinh đồng ý. Mà ngươi xuất thân từ bình dân Hoa tộc, cũng nên hiểu bình dân Hoa tộc rất ít khi có thể ở trong Đông Lăng vệ đảm đương quan chức từ đồng tri trấn đốc trở lên."

Diệp Già Nam chân thành nói: "Nếu ngươi muốn làm đồng tri trấn đốc, bằng vào tiến cử của ta thì chưa đủ, ngươi tất phải có công lớn! Hiện giờ Bắc cương đại chiến, cái người ta để ý nhất tất nhiên là chiến công, chiến công lớn có thể khiến tổng sở Lạc kinh hân thưởng! Mà ngươi tất phải tích công từ bây giờ, nếu không chỉ dựa vào chút tư lịch sao có thể liều được với đám lão gia hỏa kia?"

Diệp Già Nam quan tâm tỉ mỉ, vì mình mà suy xét tiền trình, điều này khiến Mạnh Tụ vừa hổ thẹn vừa cảm kích: "Ơn đại nhân ngài tài bồi, tỵ chức cảm kích bất tận. Chỉ là dù quan chức thế nào, tỵ chức thật cũng không quá để ý, chỉ cần có thể hiệu lao với đại nhân ngài là được rồi, ngài không cần nhọc lòng vì tỵ chức."

"Đồ đần, Mạnh Tụ, ngươi thật là tên đần độn!"

"A?"

Diệp Già Nam lườm hắn: "Ngươi không để ý, nhưng mà ta để ý, trong nhà cũng để ý. Ngươi không phải xuất thân từ thế gia đại tộc, ít nhất phải trở thành nhân vật trấn thủ một phương, nếu không trong nhà. . ."

Nói được một nửa, Diệp Già Nam tự biết thất thố, nên ngừng lại. Một khắc này, thiếu nữ trấn đốc tóc dài che ngang mặt, phấn kiểm ửng đỏ. Nàng quay đầu ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Mạnh Tụ, một khắc đó, vẻ mất tự nhiên của thiếu nữ xinh đẹp khiến Mạnh Tụ nhìn đến phát ngốc.

Phảng phất không dám đối mặt với ánh mắt lấp lánh của Mạnh Tụ, nàng nhanh chóng đứng dậy, ném lại một câu: "Tóm lại, ngươi nhớ chuẩn bị cho tốt! Sau này xuất chiến, biểu hiện thật tốt, bản tọa đợi chiến công của ngươi!" Nói xong, Đông Bình trấn đốc bước nhanh ra khỏi phòng, giống như chú thỏ nhỏ đang sợ hãi phút chốc đã tan biến trước cửa.

Nhìn bóng dáng Diệp Già Nam khuất dần, Mạnh Tụ đứng nghiêm thật lâu, trong mắt đầy vẻ kinh hỉ không dám tin tưởng.

Trên đường từ Lăng sở về nhà, Mạnh Tụ đi rất chậm. Đêm khuya, phố dài trống trải không người, ánh trăng mờ đục chiếu lên mặt đường. Vừa đi, Mạnh Tụ vừa nghĩ đến rất nhiều chuyện, còn sống tới ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên, hắn sinh tâm dao động đối với tín niệm mà mình vẫn luôn kiên trì.

Đi hay là không đi?

Dưới ánh trăng, nam nhi anh tuấn mặc cho gió lạnh thảo nguyên tấp lên mặt, hắn khẽ khép mắt, cảm nhận ngọn lửa ái tình đang hừng hực thiêu đốt trong cơ thể, lòng vừa đau đớn vừa băn khoăn.

Đột nhiên, hắn mở mắt, lệ thanh quát: "Ai?"

Dưới bóng cây ven đường, có người chầm chậm bước ra, một đầu tóc trắng sáng rõ dưới ánh trăng.

Đúng vào lúc này lại đụng phải người kia, Mạnh Tụ đại chấn: "Dịch tiên sinh? Không phải đêm qua chúng ta mới gặp rồi sao?"

Dưới ánh trăng, sắc mặt Dịch tiên sinh hơi tái, hắn cười cười, nhưng mặt cười cũng hiện vẻ âm trầm: "Có việc gấp. Truyền tin không kịp nên ta đành chủ động tới gặp."

Thẳng cho tới nay, đều do mình tự đi tìm hắn, Dịch tiên sinh rất ít khi chủ động đến tìm, Mạnh Tụ ẩn ẩn dự cảm thấy bất ổn: "Có việc gấp gì?"

"Đầu tiên xin chúc mừng ngươi, Mạnh hiệu úy, thỉnh cầu của ngươi, thượng cấp đã đồng ý, " Dịch tiên sinh nói sơ sài một câu: "Ngươi có thể trở về."

"Cái gì? Bắc phủ đồng ý? Đồng ý cho ta về Nam Đường?"

"Ừ ừ, không sai, không sai."

Mạnh Tụ dở khóc dở cười. Nếu như tin tức này đến từ một thời thần trước đây, nhất định hắn sẽ rất cao hứng. Nhưng hiện tại …. Tâm lý của hắn thật có một tư vị không nói nên lời: "Dịch tiên sinh, không đúng? Đêm qua lúc chúng ta gặp mặt, ngươi còn nói. . ."

Dịch tiên sinh ngắt lời hắn: "Lúc đó là lúc đó, hiện tại là hiện tại, không phải sao?"

Mạnh Tụ vẫn cảm thấy kỳ quái: "Nhưng thời gian ngắn như vậy, Dịch tiên sinh ngươi không thể kịp xin ý kiến Bắc phủ a?"

"Không cần xin ý kiến, chuyện này ta có thể làm chủ … Chẳng qua, Mạnh hiệu úy, trước khi đi, ngươi thuận đường giúp ta hoàn thành một nhiệm vụ?"

"Nhiệm vụ gì?"

"Đêm nay Bắc phủ mới vừa truyền tin tức đến, ở Tương Dương chúng ta bắt được một gián điệp Bắc Ngụy, hắn ý đồ dùng Mê tâm thuật mê hoặc trung lang tướng trấn thủ Tương Dương phản biến. Đã đã điều tra xong, Minh giác sư kia là người Diệp gia.

Tiêu đại nhân rất tức giận, hạ lệnh cho chúng ta tất phải lập tức báo phục. Cấm quân Ưng dương hiệu úy Mạnh Tụ các hạ, Bắc phủ có lệnh, lệnh ngươi thích sát Đông Bình trấn đốc Ngụy triều Diệp Già Nam. Làm xong chuyện này ngươi liền có thể trở về Nam Đường."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thái Xương năm thứ tám, ngày mười hai tháng chín.

Thảo nguyên bát ngát, lớp tuyết dày trắng ngần che phủ cỏ khô trên khắp thảo nguyên, một mảnh quân trận đen ngòm liên miên không dứt, biển khải đấu sĩ và binh sĩ khôi giáp đen bóng không thấy đầu cuối, giáp khôi và vũ khí sáng lên quang mang của kim loại hoa cả mắt, tinh kỳ tiếp nối nhau bay múa trên không trung quân trận, giống như cánh buồm trên biển lớn.

Mạnh Tụ dõi mắt nhìn ra xa, quân đội Tĩnh An sở lấy doanh là đơn vị, mấy doanh trải dài trên tuyết nguyên. Lần xuất chiến này, Tĩnh An đô đốc phủ có thể nói là khuynh thành mà ra, binh lực tổng cộng có mười tám doanh, hơn một vạn người nghênh chiến Ma tộc.

Binh sĩ Phá hải doanh ngồi dưới đất, đao kiếm vũ khí đặt bên người, binh trận tạo thành một hình chữ nhật không có quy tắc.

Lam Chính đi lại giữa đám quan binh kêu gọi: "Đánh xong trận này, đem Ma tộc đuổi đi, mọi người trở về sở ăn cơm! Trong sở đã nấu sẵn thức ăn cho mọi người, cơm ngon canh ngọt đang chờ đợi các ngươi! Còn có, đêm nay khai tửu cấm, mọi người có thể yên tâm thống khoái uống rượi!"

Hắn khi thì cùng người này nói chuyện, gọi ngoại hiệu của họ, khi thì lại vỗ vỗ vai người kia, đi đến đâu đều vang lên một mảnh tiếng hoan hô trầm thấp. Quan binh đều thân thiết gọi hắn là "Lão gia tử", giống như đứa bé hoan hỉ mừng trưởng bối hiền từ về nhà.

Mạnh Tụ không thể không thừa nhận, lão quân quan như Lam Chính đích thực có một bộ bản lĩnh ổn định nhân tâm, hắn đến nơi nào, nơi đó liền truyền ra tiếng hoan hô, uy vọng khi lão tướng quân vỗ về nhân tâm đúng là người mới như mình không thể theo kịp.

Mạnh Tụ nhìn nhìn xung quanh, cho dù Lam Chính ở trong đám binh sĩ rất được hoan nghênh, nhưng tất cả chủ sự của Tĩnh An sở đều không một ai chú ý đến hắn mà lại vây quanh bên người mình… chủ sự phòng tầm nã Cổ Tầm Thiên, chủ sự khoa nội tình Hàn Ly, chủ sự liêm thanh sở Chu Đại Môn, chủ sự khoa kiêm tri Lữ Thiên Không, chủ sự phòng hình án Tống Nhược Cẩm.

Đám chủ sự không ai không phải là nhân vật tâm linh cơ xảo, tin tức Lam Chính dâng từ trình lên truyền ra, trong lòng đám chủ sự liền phán hắn tử hình. Hiện giờ, thế Mạnh Tụ tiếp quản ghế tổng quản đã thành, mọi người đều vội vã thân cận với tân chủ tử trong tương lai Mạnh tổng quản.

Mạnh Tụ cũng nhìn thấy Liễu Không Cầm. Nàng mặc một chiếc áo bông ấm dày, cô độc đứng trên một mảnh đất trống, bên người không có một ai. Vốn mặc tấm áo dày cộm như vậy tất phải có vẻ mập mạp mới đúng, nhưng bộ dáng nàng vẫn thanh mảnh, yểu điệu như đóa tuyết liên trong gió tuyết.

Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-107-Yyhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận