Thiên Long Bát Bộ Hồi 201

Y thấy người nhẹ nhàng bay bổng tưởng chừng đang đằng vân giá vụ, lang thang trên không, rồi bỗng nhiên thân trên lạnh buốt, tưởng như rơi vào biển khơi, đùa dỡn với bầy cá, có lúc lại đang ở trong chùa đọc kinh, có khi lại đang khổ luyện võ nghệ, nhưng luyện đi luyện lại mãi chưa được. Còn đang hoang mang, bỗng thấy trời đổ mưa rào, từng giọt từng giọt rơi đầy người, nhưng những giọt mưa cũng nóng hổi.

Khi đó Hư Trúc cũng đã hơi tỉnh lại, mở mắt ra thấy ông già đó mặt, cổ, chân tóc chỗ nào cũng có mồ hôi toát ra đầm đìa không ngớt rơi tong tỏng lên người y. Hư Trúc cũng thấy mình đã nằm gục dưới đất, ông lão thì ngồi một bên nhưng đầu hai người không còn dính với nhau nữa.

Hư Trúc ngồi dậy nói:

- Ông… ông…

Chỉ nói được hai tiếng ông, chợt giật mình kinh dị, thấy ông lão bây giờ biến đổi hẳn, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ mới rồi, bây giờ nhăn nheo đầy vết ngang dọc, mái tóc dài đã rụng hết, còn bộ râu trước kia đen nhánh thì nay bạc trắng. Ý niệm đầu tiên của Hư Trúc là: "Ta ngất đi đã bao nhiêu năm rồi? Ba mươi năm chăng? Hay năm mươi năm? Sao người này bỗng nhiên già đi đến vài mươi tuổi?" Ông lão trước mắt giờ đây hom hem lụ khụ, nếu không phải một trăm hai mươi tuổi thì cũng phải một trăm.

Ông già kia đôi mắt lờ đờ, cố hết sức nở một nụ cười nói:

- Việc lớn đã xong! Con ngoan ơi, ngươi phúc trạch thâm hậu, vượt quá kỳ vọng của ta nhiều, người đánh thử một chưởng vào bức vách trống kia xem nào!

Hư Trúc không hiểu ra sao, y lời đánh ra một chưởng, chỉ nghe lách cách, mảng tường lớn vỡ tung đến một nửa, thật nếu y dùng hết sức lao vào đến mươi lần cũng chưa bằng. Hư Trúc kinh hãi đến ngẩn người, ấp úng:

- Cái… cái đó là vì sao thế?

Ông lão mặt rạng rỡ, hết sức hoan hỉ, cũng hỏi lại:

- Cái… cái đó là vì sao thế?

Hư Trúc hoang mang:

- Sao bỗng nhiên…bỗng nhiên tiểu tăng có lực đạo mạnh đến thế?

Ông già mỉm cười:

- Ngươi chưa được học chưởng pháp của bản môn cho nên lực đạo sử dụng chưa được tới một thành. Hơn bảy mươi năm cần tu khổ luyện của sư phụ ngươi không lẽ tầm thường?

Hư Trúc nhảy bật dậy, biết rằng có điều gì không ổn, kêu lên:

- Ông… ông… cái gì mà hơn bảy mươi năm cần tu khổ luyện?

Ông lão vẫn mỉm cười:

- Không lẽ đến giờ này ngươi chưa hiểu rõ hay sao? Thực chăng hay là không dám nghĩ đến?

Hư Trúc dường như mang máng hiểu câu nói của ông già, có điều việc xảy ra quá đột ngột, quả không bao giờ ngờ tới, không ai tin nổi, khép nép nói:

- Lão tiền bối truyền một môn thần công… một môn thần công cho tiểu tăng ư?

Ông lão vẫn mỉm cười:

- Sao ngươi chưa gọi ta là sư phụ?

Hư Trúc cúi đầu đáp:

- Tiểu tăng là đệ tử phái Thiếu Lâm, không thể khi tổ diệt tông, đổi qua phái khác.

Ông lão nói:

- Trong người ngươi không có chút xíu công phu Thiếu Lâm nào, sao lại còn là đệ tử Thiếu Lâm được? Trong người ngươi súc tích hơn bảy mươi năm thần công phái Tiêu Dao, sao lại không phải là đệ tử bản phái?

Hư Trúc xưa nay chưa từng nghe nói đến phái Tiêu Dao, hoang mang hỏi lại:

- Phái Tiêu Dao ư?

Ông lão mỉm cười:

- Thừa thiên địa chi chính, ngự lục khí chi biện, dĩ du ư vô cùng, thị vi tiêu dao.(31.14) Ngươi nhảy lên thử xem nào?

Hư Trúc nổi dạ hiếu kỳ, hai đầu gối cong lại, nhún chân một cái, nhẹ nhàng nhảy lên. Đột nhiên nghe bình một tiếng, đỉnh đầu đau nhói, mắt sáng lòa, một nửa người đã xuyên qua nóc nhà mà vẫn tiếp tục bay lên, vội vàng đưa tay giữ mái nhà ghìm lại, rơi trở xuống đất, còn nhảy tưng tưng mấy bận, lúc ấy mới ngừng lại được. Khinh công như thế quả là không dám nghĩ tới, trong nhất thời đã không vui mừng lại đâm ra sợ hãi.

Ông lão nói:

- Thấy thế nào?

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng… tiểu tăng bị ma làm chăng?

Ông lão nói:

- Ngươi cứ bình thản ngồi xuống, nghe ta kể hết nguyên nhân. Thời khắc không còn nhiều, chỉ nói những gì quan trọng. Nếu như ngươi không bằng lòng gọi ta là thầy, không muốn đổi tông phái thì ta cũng không ép ngươi được. Tiểu sư phụ, ta cầu ngươi giúp ta một điều, thay ta làm một chuyện, ngươi có bằng lòng không?

Hư Trúc xưa nay vẫn thích giúp người, nhà Phật tu theo lục độ,(31.15) đứng đầu là bố thí, thế nhân có nạn phải hết sức giúp đỡ bèn nói:

- Tiền bối đã sai bảo ắt tiểu tăng sẽ kiệt lực mà làm.

Câu đó vừa nói ra, bỗng y chợt nghĩ công phu của ông lão này dường như yêu tà của tả đạo, nên lại tiếp theo:

- Thế nhưng nếu tiền bối sai tiểu tăng làm chuyện sai quấy thì sẽ không thể tòng mệnh đâu.

Ông lão kia trên mặt nụ cười gượng gạo hỏi lại:

- Thế ngươi nghĩ thế nào là chuyện sai quấy?

Hư Trúc chựng lại đáp:

- Tiểu tăng là đệ tử cửa Phật, những điều làm tổn hại đến người khác thì nhất quyết không làm.

Ông già lại hỏi:

- Nếu như trên đời này có kẻ kia chuyên làm điều tổn hại người khác, những chuyện sai quấy, giết người không gớm tay, ta sai ngươi đi tiêu diệt kẻ đó, ngươi có bằng lòng không? nguồn t r u y ệ n y_y

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng sẽ hết lời khuyên y trở về đường ngay nẻo chánh.

Ông lão lại hỏi:

- Thế nhưng nếu chấp mê không nghe thì sao?

Hư Trúc ưỡn ngực nói:

- Phục ma trừ hại, đó là điều đương nhiên phải làm của chúng ta, có điều tiểu tăng tài nghệ nông cạn, e rằng không gánh vác nổi trọng nhiệm đó.

Ông lão nói:

- Thế có nghĩa là ngươi bằng lòng chứ gì?

Hư Trúc gật đầu nói:

- Tiểu tăng bằng lòng.

Ông già ra chiều vui sướng nói:

- Hay lắm! Hay lắm! Ta muốn ngươi đi giết một người, một kẻ đại đại ác, chính là đệ tử của ta Đinh Xuân Thu, hiện nay trong võ lâm gọi là Tinh Tú Lão Quái đó.

Hư Trúc thở phào một hơi, tưởng như trút được gánh nặng. Y chính mắt thấy Tinh Tú Lão Quái chỉ một câu đã giết mười người phu xe, quả là đại ác, chính sư bá tổ Huyền Nạn cũng bị y dùng tà thuật hóa tán hết nội lực, liền đáp:

- Trừ khử Tinh Tú Lão Quái quả là công đức vô lượng, có điều tiểu tăng công phu nhỏ bé, làm sao có thể…

Nói đến đây y nhìn ông già, bốn mắt chạm nhau, thấy ông dường như có ý diễu cợt, lập tức nghĩ ra công phu nhỏ bé xem chừng không đúng nên im bặt. Ông lão nói:

- Cái công phu nhỏ bé mà ngươi đang có, không kém gì Tinh Tú Lão Quái đâu, có điều muốn trừ diệt y quả là chưa đủ, thế nhưng ngươi chớ lo lắng, lão phu đã sắp đặt cả rồi.

Hư Trúc đáp:

- Tiểu tăng từng nghe Tiết Mộ Hoa thí chủ nói về những chuyện ác của Đinh… Đinh thí chủ biển Tinh Tú, bảo là tiền bối đã bị ông ta hại rồi, ngờ đâu lão tiền bối vẫn còn ở trên trần thế, quả… quả là hay lắm, hay lắm!

Ông lão thở dài nói:

- Năm xưa tên nghịch đồ đó đột nhiên giở chứng, đánh ta rơi vào thâm cốc, tưởng ta đã táng mạng rồi. Cũng may người học trò lớn của ta là Tô Tinh Hà giả câm giả điếc, có thế mới che dấu được tai mắt tên phản phúc kia, ta mới giữ được chút hơi tàn, sống thêm ba mươi năm. Tư chất của Tinh Hà cũng không phải dở đâu, có điều bị ta dẫn vào ngã rẽ, phân tâm tập luyện bàng vụ, đi học cầm kỳ thư họa những trò vui chơi nhàn nhã nên võ công thượng thừa của ta y không sao học nổi.

Trong ba mươi năm nay ta ngong ngóng một đứa học trò thông minh mà lại chuyên tâm học hỏi để truyền lại võ học cả một đời, sai đi tru diệt Đinh Xuân Thu. Thế nhưng cơ duyên không dễ gặp, người thông minh mà bản tính chẳng ra gì, không chừng lại rơi vào vết xe đổ, dưỡng hổ di hoạn; còn người tính tình tốt thì ngộ tính lại chẳng đủ. Đến lúc này ta xem chừng đã tận tuổi trời rồi, không còn chờ thêm được nữa, nên đành phải công bố cho thiên hạ bàn cờ Trân Lung năm xưa ta bày ra để tìm người tài tuấn. Đại hạn của ta đã đến rồi, không còn thì giờ truyền thụ võ công thành thử đứa quan môn đệ tử của ta ắt phải là một người trẻ tuổi thông minh tuấn tú.

Hư Trúc nghe ông ta nói đến thông minh tuấn tú, nghĩ thầm mình tư chất đã chẳng thông minh, còn tuấn tú thì khỏi cần nói đến làm gì, nên ngượng ngập nói:

- Những người tuấn nhã trên đời có biết bao nhiêu, ngay bên ngoài kia cũng có hai người, một là Mộ Dung công tử, còn một vị là công tử họ Đoàn. Tiểu tăng đi ra mời hai người đó vào hội kiến với tiền bối được chăng?

Ông lão cười khẩy một tiếng nói:

- Ta nghịch vận Bắc Minh Thần Công đem hơn bảy mươi năm công phu tu tập, trút vào cho ngươi cả rồi, làm sao còn truyền thụ cho người thứ hai được nữa?

Hư Trúc hoảng hốt nói:

- Có thật là tiền bối… tiền bối đem công lực cả đời truyền vào tiểu tăng không? Lẽ… lẽ nào…

Ông lão nói:

- Chuyện này đối với ngươi là họa hay phúc, lúc này thật khó nói. Võ công cao cường chắc gì đã là phúc, trên thế gian những người không biết chút võ công nào, không lo không sầu, bớt tranh cạnh thì chẳng phải cũng bớt phiền não hay sao? Nếu như năm xưa ta chỉ học cầm, học kỳ, học thư, học họa mà chẳng nghiên cứu những môn võ học thì đời ta ắt khoái hoạt hơn nhiều.

Ông nói tới đây thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua lỗ hổng trên mái nhà mà Hư Trúc đã đụng vỡ, dường như đang nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, một lúc sau mới nói:

- Hảo hài tử, Đinh Xuân Thu vẫn tưởng ta đã chết dưới tay y rồi nên không kiêng nể gì ai nữa. Còn bức tranh đây, bên trên vẽ nơi ta ngày xưa hưởng thanh phúc ở núi Vô Lượng nước Đại Lý, là chỗ ngươi tìm võ học điển tịch ta tàng trữ, theo đúng thế mà luyện tập thì võ công sẽ chẳng kém gì Đinh Xuân Thu. Có điều tư chất ngươi dường như không tốt lắm, tu tập võ công bản môn, chỉ sợ có nhiều chỗ ngắc ngứ, có thể gặp khó khăn hung hiểm không chừng.

Vậy ngươi phải đi cầu một người đàn bà ở thạch động trong núi Vô Lượng chỉ điểm cho. Bà ta thấy ngươi tướng mạo không đẹp, chắc là không chịu dạy đâu, nhưng xin bà ta hãy nghĩ đến ta…khục… khục…

Ông ta nói đến đây thì ho sù sụ, thở chẳng ra hơi, lấy trong người một quyển trục nho nhỏ nhét vào tay Hư Trúc. Hư Trúc không khứng chịu, dùng dằng nói:

- Tiểu tăng học nghệ chưa thành, lần này theo lệnh thầy xuống núi đưa thư, phải trở về núi ngay để phục mệnh, từ nay về sau có gì cũng phải theo sư mệnh mà làm. Nếu như phương trượng bản tự và nghiệp sư không bằng lòng, thì không thể nào tuân theo lời dặn dò của tiền bối được.

Ông lão gượng nở một nụ cười nói:

- Nếu quả đó là thiên ý muốn cho kẻ ác tự tung tự tác, thì cũng chẳng còn cách nào hơn, ngươi… ngươi…

Ông ta nói được hai chữ ngươi bỗng toàn thân run rẩy, từ từ gục người xuống, hai tay chống dưới đất, tưởng chừng như sắp tắt thở rồi. Hư Trúc hoảng hốt vội vàng đưa tay đỡ hỏi:

- Lão… lão tiền bối sao thế?

Ông già đáp:

- Hơn bảy mươi năm tu luyện của ta truyền hết cho ngươi rồi, hôm nay mệnh đã hết. Này con, ngươi nhất định không chịu gọi ta bằng sư phụ ư?

Ông ta nói tới đây thì hổn hển dường như sắp chết. Hư Trúc nhìn ánh mắt van xin của ông lão thật đáng thương, nẫu cả ruột buột miệng kêu lên:

- Sư phụ!

Ông lão mừng quá, cố sức tháo trên ngón tay bên trái ra một chiếc nhẫn bằng bảo thạch, muốn đeo vào tay cho Hư Trúc, có điều lực khí hao kiệt, đến nắm cổ tay Hư Trúc cũng không xong. Hư Trúc vội kêu lên:

- Sư phụ!

Rồi cầm chiếc nhẫn đeo luôn vào ngón tay mình. Ông lão phều phào:

- Ngoan… con ngoan lắm! Con là đệ tử thứ ba của ta, nếu gặp Tô Tinh Hà thì gọi y… gọi y là đại sư ca. Con họ gì?

Hư Trúc đáp:

- Con quả thực không biết.

Ông lão thở dài:

- Tiếc thay mặt mũi con không được dễ coi, rồi đây sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối, có điều con là chưởng môn phái Tiêu Dao, người đàn bà ấy không dám vi kháng mệnh lệnh của con đâu, tốt lắm, tốt lắm…

Ông ta càng nói thanh âm càng nhỏ, tới câu tốt lắm thứ hai thì chỉ còn mong manh như tơ, nghe không rõ, đột nhiên cười ha ha mấy tiếng, người bổ nhào về trước, nghe bình một tiếng, trán đập xuống đất, rồi không động đậy gì nữa.

Hư Trúc vội vàng đỡ ông ta lên, đưa tay thăm dò thì đã tắt thở, vội vàng chắp tay niệm Phật:

- Nam mô A Di Đà Phật! Nam mô A Di Đà Phật! Nguyện cầu Phật A Di Đà, Quan Thế Âm bồ tát, Đại Thế Chí bồ tát tiếp dẫn lão tiên sinh vãng sinh thế giới tây phương cực lạc.

Y ở với ông lão này chưa đầy một giờ, đúng ra chẳng có bao nhiêu tình nghĩa, thế nhưng trong người nhận hơn bảy mươi năm công lực của ông ta, ngấm ngầm cảm thấy ông lão đối với mình thân cận hơn bất cứ ai khác, nói đúng ra, một phần của ông ta đã biến thành con người mình, đột nhiên trong lòng buồn bã, khóc òa lên.

Y khóc một lúc rồi mới quì xuống, hướng về di thể của ông lão lạy mấy lạy, lẩm nhẩm khấn:

- Lão tiền bối, tiểu tăng giả vờ gọi ông là sư phụ đấy thôi, xin ông đừng coi là thật. Ông tâm thần nếu không mê muội xin đừng trách tôi.

Khấn xong rồi, y mới quay lại theo lỗ hổng đã phá ban nãy chui ra, nhảy nhẹ một cái, đã vượt qua hai lần vách đến bên ngoài.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/thien-long-bat-bo/chuong-201/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận