Đấu Khải Chương 146

Đấu Khải

Tiết 146: Tương kiến

Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny

Nguồn: Sưu tầm






Từ bá run run đi phía trước dẫn đường, hắn nói: "Kiếm Tâm thiếu gia ở Hồng Yến uyển, tiểu thư trú ở Tây viên, Mạnh thiếu gia, ngài muốn gặp vị nào trước?"

Mạnh Tụ rất muốn nói ta gặp Diệp Kiếm Tâm làm cái rắm, trực tiếp dẫn ta đi gặp Diệp Già Nam là được rồi … Nhưng hắn cũng biết, vô luận án theo quy củ làm khách hay là lễ phép, bản thân đều không thể vượt mặt gia chủ chạy đi cầu kiến con gái nhà người ta được.

"Lần trước lúc ở Đông Bình được công gia tận tình chỉ bảo, tại hạ được ích lợi không nhỏ, đến giờ vẫn cảm kích không thôi. Hôm nay may mắn được đến quý phủ, rất hy vọng có thể gặp lại công gia nói lời cảm ơn … Đương nhiên, nếu như công gia bận sự vụ, vậy hôm khác tại hạ cầu kiến cũng được."



Mạnh Tụ rất hy vọng Diệp Kiếm Tâm không rảnh, chỉ cần đối phương nói, bây giờ công gia còn đang bận thay y phục, lập tức Mạnh Tụ sẽ chặn họng: "À, như thế sao, vậy ta đi gặp Diệp tiểu thư trước."

Nhưng không biết hôm nay trúng tà gì mà Từ bá nói: "Mạnh thiếu gia ngài tới quá đúng lúc, vừa đúng thiếu gia đang rãnh … Thiếu gia đã ở hậu kiến sảnh chờ ngài."

Mạnh Tụ chớp mắt nhìn trừng trừng Từ bá … Lão gia hoả này có phải biết Đọc Tâm thuật hay không?

Hắn chán nản nói: "À, vậy phiền Từ bá ngài dẫn đường."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Giữa trời chiều, Diệp Kiếm Tâm an nhiên ngồi trong phòng tiếp khách, ánh nắng vàng vọt hắt vào cửa sổ vẩy lên người, hắn cô độc ngồi trên ghế, lãnh mạc như thân cổ thụ….

Mạnh Tụ hành lễ vấn an, thái độ Diệp Kiếm Tâm không nóng không lạnh nói: "Mạnh đốc sát tới Lạc kinh lúc nào?"

"Bởi vì một ít công vụ nên tại hạ bị triệu hồi về Lạc kinh, vẫn luôn muốn đến bái kiến công gia, nhưng có chút chuyện ở tổng sở quấn thân nên không thể kịp thời tới bái kiến công gia, tại hạ thực thất lễ, mong công gia bỏ quá cho."

"Đã có công vụ, vậy tất nhiên phải lấy công sự làm trọng. Mạnh đốc sát có thể tới là đã có lòng. Không biết tổng sở triệu kiến ngươi trở về có việc gấp gì?"

"Việc này nói ra thật hổ thẹn, tại hạ được tổng trấn cất nhắc đảm nhận chức đồng tri trấn đốc Đông Bình Đông Lăng vệ."

Diệp Kiếm Tâm khẽ cười: "Như thế ngược lại là chuyện vui, trước xin chúc mừng Mạnh trấn đốc. Ngươi xuất thân từ Hoa tộc lại có thể lên làm đồng tri trấn đốc Đông Lăng vệ, thật không dễ dàng a."

Mạnh Tụ cường điệu bản thân đã làm trấn thủ đốc sát, kỳ thực cũng vì sợ bị đối phương xem thường mới tự nâng thân phận.

Nhưng nhìn mặt cười nhàn nhạt của Diệp Kiếm Tâm, lại nghe ngữ khí của hắn, hệt như nghe thấy tên tiểu tử cách vách cuối cùng từ tên học việc quán cơm được lên làm hầu bàn vậy, điều này khiến Mạnh Tụ tức muốn hộc máu.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Hắn chân thành nói: "Công gia, tái hạ có thể có hôm nay, toàn nhờ Diệp trấn đốc chiếu cố. Cho nên, hy vọng ngài có thể cho phép tại hạ gặp lại trấn đốc đại nhân một lát, hướng nàng nói lời cảm ơn."

Nói xong, Mạnh Tụ bất an nhìn Diệp Kiếm Tâm.

Diệp Kiếm Tâm im lặng, rất lâu, hắn thở dài một tiếng: "Mạnh trấn đốc, ngươi là ân nhân cứu mạng tiểu nữ, ngươi muốn gặp nàng, yêu cầu này Diệp gia chúng ta không thể nào cự tuyệt. Chỉ hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ: từ nay về sau, trên đời đã không còn Diệp Già Nam trấn đốc Đông Bình, cái từ Diệp trấn đốc cũng mong ngươi đừng nhắc đến nữa. Vì sợ kích động đến tiểu nữ, chúng ta không nói với nàng chuyện từng nhận chức ở Đông Bình, cho nên, lát nữa ngươi cũng đừng đề cập tới chuyện trước đây, có thể không?"

Chỉ cần có thể gặp lại Diệp Già Nam, bắt Mạnh Tụ giả làm chó sủa cũng được, hắn đáp ứng không cần suy nghĩ: "Công gia xin yên tâm, tại hạ biết cân nhắc, sẽ không nói lung tung."

Diệp Kiếm Tâm nhìn chằm chăm Mạnh Tụ, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thấu nhân tâm. Qua một lát, hắn gật đầu: "Vậy được … Từ bá, ngươi đi mời tiểu thư sang đây."

Từ bá lĩnh mệnh mà đi, Diệp Kiếm Tâm và Mạnh Tụ ngồi xuống đợi. Diệp Kiếm Tâm bình thản uống trà, hỏi: "Mạnh trấn đốc, nghe nói, mấy ngày nay ngươi lại lập công, hộ giá Bạch tổng trấn?"

Mạnh Tụ bị dọa cho nhảy dựng: Chuyện Bạch Vô Sa bị ám sát là cơ mật cấp cao của Đông Lăng vệ, người bên ngoài không biết chút gì, sao Diệp Kiếm Tâm có thể biết được? Chẳng lẽ hung thủ là do hắn phái đi?

Nơi nào, công gia quá khen, chỉ là tại hạ vừa gặp đúng lúc đó thôi, không tính là cái gì."

"Hắc hắc, giết mấy tên thích khách, đúng là không tính cái gì. Nhưng ngươi dám cự tuyệt thỉnh cầu của Bạch Vô Sa, đó mới nghiêm trọng."


"A?" Mạnh Tụ nghe mà cả kinh: "Ngay cả chuyện này Bạch tổng trấn cũng nói? Tổng trấn không tức giận ư?"

"Hắn tức giận cái gì? Ngươi cự tuyệt là đúng, tiếp nhận mới là kẻ ngu! Ngược lại hắn rất hân thưởng tới ngươi, nói ngươi biết tiến thoái, thức thời vụ, không phải là mãnh phu chỉ biết vũ lực. Chính bởi vì ngươi như thế hắn mới yên tâm đem Đông Lăng vệ ở Đông Bình hành tỉnh giao cho ngươi."

Mạnh Tụ nghe mà xấu hổ, không nghĩ tới mình gan bé sợ chuyện lại được Bạch Vô Sa xem thành ưu điểm. Hắn cười khổ nói: "Thật không phải như Bạch tổng trấn khen ngợi, kỳ thực ta chỉ là không muốn gây chuyện thôi."

"Hừ! Như vậy là tốt nhất, ở Lạc kinh, kẻ nào gây chuyện kẻ đó chết trước! Hà Báo Tử là tên không có đầu óc, củ khoai lang nóng phỏng tay như thế cũng dám tiếp? Để người Tiên Ti làm ầm ĩ với nhau đi, chuyện này Hoa tộc chúng ta tốt nhất đừng dây vào. Mạnh Tụ, lần này ngươi nhận chức trấn đốc xong, đừng có lưu lại Lạc kinh quá lâu, phải trong thời gian nhanh nhất quay về Đông Bình."

"A? Vì sao? Việc này… chẳng lẽ công gia ngài nghe được phong thanh gì?"

Diệp Kiếm Tâm không trả lời, hắn bình tĩnh uống trà, nói: "Tiểu nữ tới rồi … Mạnh trấn đốc, nhớ những lời lúc nãy ta nói với ngươi."

Mạnh Tụ lập tức bị lời hắn nói hấp dẫn lực chú ý, quả nhiên, chỉ nghe vang lên một trận tiếng bước chân quen thuộc mà thân thiết, người chưa đến, tiếng nói thanh thúy đã truyền vào tai.

"Cha, nghe Từ bá nói cha có việc muốn tìm con?"

"Ừ, Nam Nam, vào đi."

Một nữ tử xinh đẹp tóc búi lên cao xuất hiện trước cửa phòng tiếp khách, nàng mặc một thân y phục của thiếu nữ Hoa tộc, bước chân ưu mỹ mà nhẹ nhàng tiến vào trong phòng khách, nhẹ nhàng khẽ cúi chào với Diệp Kiếm Tâm, nàng làm nũng nói: "Cha an khang, con gái Nam Nam vấn an người!"

Nhìn thấy nữ tử này, dù trong lòng Mạnh Tụ sớm đã có chuẩn bị nhưng thân người vẫn sững sờ như bị sét đánh.

Diệp Già Nam vẫn thanh lệ như xưa, vẫn mày liễu nhàn nhạt, hai mắt sáng ngời vũ mị, sống mũi thẳng đứng nhỏ xinh, khuôn mặt trái xoan không chút tỳ vết … Mạnh Tụ từng cho là, đời này không thể nào lại được nhìn thấy nàng!

Gặp lại khuôn mặt bấy lâu nay vương vấn trong mộng, Mạnh Tụ rất kích động, cơ hồ muốn rơi lệ.

Đối mặt với con gái, khuôn mặt băng lãnh của Diệp Kiếm Tâm cũng hoà hoãn xuống không ít. Hắn ôn nhu hỏi: "Nam Nam, hôm nay cảm thấy thế nào? Chỗ bị thương còn đau không?"

Diệp Già Nam khẽ cười, nàng giòn thanh đáp: "Xin cha yên tâm, con không việc gì, giờ không còn đau chút nào."

"Đừng có sính cường, thương cân động cốt phải tĩnh dưỡng một trăm ngày, đơn thuốc đại phu kê phải tuân thủ nghiêm ngặt. À, đúng rồi, gần đây con đang đọc sách gì vậy?"

"Thưa cha, gần đây con đang đọc《 Binh gia thất yếu 》 của Ngô tử, cảm thấy thu hoạch được không ít."

"Ngô tử? Binh pháp của hắn không phải không tồi, nhưng mà vẫn hơi bàn việc binh trên giấy. Đọc xong 《 Binh gia thất yếu 》, con đọc 《 Lâm trận sách 》 đi, đây là bút ký do danh tướng tiền triều Phiêu Kỵ viết, nói về kinh nghiệm chiến trận, là thứ rất hữu dụng … Có điều con thụ thương mới khỏi, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể suy nghĩ quá nhiều."

"Con đã biết, cảm ơn cha. Nhưng mà cha, không phải nói tổng sở Đông Lăng vệ có ý để con tới Đông Bình nhận chức đồng tri trấn đốc sao? Con đợi đã gần hai tháng, nhưng bọn họ vẫn chưa đưa lệnh bổ nhiệm tới? Chẳng lẽ Bạch thúc thúc đổi ý rồi sao?"

Diệp Kiếm Tâm nhìn Mạnh Tụ một cái, vẻ mặt ôn hòa nói: "Bạch thúc thúc là người nhất ngôn cửu đỉnh, sao có thể đổi ý được? Chỉ là con té bị thương gãy xương sườn, tất phải nằm ở nhà nghỉ dưỡng, Bạch thúc thúc không thể đợi được, chỉ đành để người khác tới nhận chức trước. Nam Nam, con đừng có nóng lòng, không đi được Đông Bình nhưng còn có thể đợi xem có vị trí trấn đốc nào khuyết không. Ta đã nói với Bạch thúc thúc, hắn đáp ứng sẽ lưu ý giúp."

Diệp Già Nam rất thất vọng, nàng thầm thì: "Phải đợi có vị trí khuyết? Đây cũng không biết phải chờ tới năm nào tháng nào. Nếu không, chúng ta cũng đưa tiền cho Bạch thúc thúc a?"

Diệp Kiếm Tâm cũng không tức giận, mỉm cười nói: "Nói hưu nói vượn, ngươi đừng có nghe người ta nói loạn, cha và Bạch thúc thúc giao tình đã mấy chục năm, hắn không phải hạng người tham tài. Con cứ an tâm nghỉ ngơi cho tốt là được, đừng có nghĩ nhiều. Muốn đi ra ngoài rèn luyện, lần sau sẽ có cơ hội."

"Cha lại muốn lừa người!" Người rõ ràng đã đáp ứng để con đi Đông Bình, giờ lại nói lần sau!"

Mặt Diệp Già Nam đầy vẻ không cao hứng, nói đâu đâu: "Thật là xui xẻo, cũng không biết chuyện gì, một giấc ngủ tỉnh dậy thì phát hiện mình bị ngã gãy xương, kết quả Đông Bình cũng không đi được, còn rất nhiều chuyện kỳ quái, cũng không biết đang dấu diếm chuyện gì. Bắt con ở trong nhà cả ngày đọc sách, buồn bực đến chết mất."

"Được rồi, đang có khách ở đây, đừng có không quy không củ như vậy. Giới thiệu với con, vị này là đồng tri trấn đốc Đông Bình Mạnh Tụ các hạ, hắn là … Ách, là bằng hữu của cha, con lại đây gặp mặt, chào hỏi Mạnh trấn đốc một tiếng."

Diệp Già Nam quay đầu nhìn lại, kỳ thực lúc mới vừa vào cửa nàng đã chú ý tới nam tử xa lạ bên người Diệp Kiếm Tâm. Xuất phát từ sự mẫn cảm của thiếu nữ, nàng cũng có thể cảm giác được, khi mình đối thoại với phụ thân, ánh mắt đối phương luôn nhìn mình chằm chằm.

Diệp Già Nam rất bất mãn: "Người này thật không biết phép tắc! Nào có lần đầu gặp mặt đã nhìn con gái nhà người ta bằng ánh mắt kia! Gia hỏa vô lễ như vậy sao cha không dạy bảo hắn một cái?"

Vừa tiếp xúc với ánh mắt Mạnh Tụ, cảm nhận được lửa nóng trong mắt đối phương, Diệp Già Nam hơi ngượng ngừng, ánh mắt hơi chếch xuống.

Lúc này, nàng phát hiện, nam tử trước mặt mày kiếm mắt sáng, thân hình cân xứng, một thân chế phục Lăng vệ màu đen khoác trên người gọn gang có vẻ rất lãnh tuấn … Ơ, thật là kỳ quái, không ngờ gia hỏa đáng ghét này rất dễ nhìn!

Lúc này, nàng mới đột nhiên nhớ tới thân phận của đối phương, nổi giận đùng đùng quát lên: "Đồng tri trấn đốc Đông Bình hành tỉnh? Ngươi, ngươi chính là người cướp vị trí của ta?"

Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-146-Bzhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận