CHƯƠNG 1
Có quá nhiều truyền thuyết xoay quanh Paul Muad’dib, Hoàng đế Mentat và em Người, Alia, tới nỗi ta khó thấy được con người thật đằng sau những tấm màn huyền thoại đó. Nhưng suy cho cùng đó vẫn là người đàn ông được sinh ra với tên Paul Atreides và người đàn bà được sinh ra với tên Alia. Xác thịt họ vẫn chịu sự chi phối của không gian và thời gian. Và dù sức mạnh tiên tri đặt họ ra ngoài giới hạn thông thường của không thời gian, song họ vẫn thuộc về loài người. Họ đã trải qua những tình huống thực vốn để lại những vết tích thực lên một vũ trụ tồn tại thực. Để hiểu được họ, ta cần biết rằng những tai ương mà cả hai phải chịu đựng cũng là những tai ương mà nhân loại phải chịu đựng. Vì vậy câu chuyện này không phải dành tặng cho Muad’dib hay em gái Người, mà là cho hậu duệ của họ - cho tất cả chúng ta.
- Lời đề tặng trong Sách dẫn Muad’dib được sao chép
từ Tabla Memorium của dòng Tâm linh Mahdi.
Vương triều của Muad’dib sản sinh ra nhiều sử gia hơn bất cứ thời đại nào trong lịch sử loài người. Mỗi sử gia ủng hộ một quan điểm nhất định, đố kỵ và bè phái, nhưng đều nói lên điều gì đó về ảnh hưởng đặc biệt của Người, con người đã khơi lên biết bao niềm say mê tại biết bao thế giới.
Dĩ nhiên Người có đầy đủ những nguyên tố để làm nên một lịch sử đầy lý tưởng và được lý tưởng hóa. Paul Atreides sinh ra trong một Đại Gia tộc lâu đời, được Lệnh bà Jessica, người mẹ dòng Bene Gesserit, rèn luyện nghiêm ngặt về prana-bindu và nhờ vậy đạt được khả năng làm chủ cơ bắp và dây thần kinh một cách siêu việt. Không chỉ vậy, Người còn là mentat, con người tài trí có khả năng vượt xa những cỗ máy cơ học xa xưa bị tôn giáo cấm đoán.
Hơn tất thảy, Muad’dib là một Kwisatz Haderach mà chương trình gây giống của Hội Nữ tu đã cố tạo nên qua hàng nghìn thế hệ.
Kwisatz Haderach, người có thể “ở nhiều nơi cùng một lúc”, nhà tiên tri này, người mà dòng Bene Gesserit từng muốn dùng để chi phối vận mệnh con người, đã trở thành Hoàng đế Muad’dib và có cuộc hôn nhân vụ lợi với con gái của vị hoàng đế thất trận: Hoàng đế Padishah.
Hãy nghĩ về nghịch lý đó, thất bại tiềm tàng trong khoảng khắc này, vì hẳn bạn đã đọc những bản lịch sử khác và biết về các sự kiện cơ bản. Những người Fremen hoang dã của Muad’dib thực sự áp đảo Padishah Shaddam Đệ tứ. Họ chiến thắng những binh đoàn Sardaukar, lực lượng đồng minh của các Đại Gia tộc, quân đội Harkonnen và bọn lính đánh thuê mua bằng tiền từ hội đồng Landsraad. Người khuất phục cả Hiệp hội Không gian và đặt em gái mình, Alia, lên chiếc ngai tôn giáo mà dòng Bene Gesserit từng nghĩ là thuộc về họ.
Người làm được tất cả những điều đó, và còn hơn thế nữa.
Cuộc Thánh chiến mà những nhà truyền giáo Qizarate của Muad’dib bành trướng khắp không gian chỉ diễn ra dữ dội nhất trong vẻn vẹn mười hai năm chuẩn, nhưng trong thời gian ấy chủ nghĩa thực dân tôn giáo đã thống nhất hầu như một phần vũ trụ loài người về một mối.
Người làm được điều này nhờ đoạt được Arrakis, hành tinh thường được biết tới với cái tên Xứ Cát, đã cho Người sự độc quyền với thứ tiền bạc tối thượng của Vương triều: thứ hương dược chống lão hóa, melange, thứ thuốc độc đem lại sự sống.
Đây lại là một thành phần nữa cho lịch sử lý tưởng: nguyên liệu chứa hóa tính tâm linh có thể khai mở những chiều sâu của Thời gian. Không có melange, các Mẹ Chí tôn của Hội Nữ tu không thể giở ngón nghề theo dõi và điều khiển con người. Không có melange, những Người Lái tàu của Hiệp hội không thể tìm đường xuyên qua không gian. Không có melange, hàng tỷ tỷ thần dân của Vương triều sẽ chết vì đói thuốc.
Không có melange, Paul Muad’dib không thể tiên tri.
Chúng ta đã biết khoảnh khắc uy quyền tối cao này chứa đựng thất bại. Chỉ có thể có một câu trả lời, rằng sự tiên đoán hoàn toàn chính xác và trọn vẹn là nguy hiểm chết người.
Những nhà sử học khác cho rằng Muad’dib bị đánh bại bởi những kẻ âm mưu hiển nhiên - Hiệp hội, Hội Nữ tu, và bọn theo chủ nghĩa vô luân khoa học Bene Tleilax với vỏ bọc cải trang Diện Vũ. Lại có nhà sử học vạch mặt chỉ tên gián điệp trong gia tộc của Muad’dib. Họ nhắc nhiều tới bài Tarot Xứ Cát vốn che phủ quyền năng tiên tri của Muad’dib. Có người nêu chứng cứ cho thấy Muad’dib đã buộc phải chấp nhận sự phục vụ của một người ghola, xác thịt bị lôi dậy từ cõi chết và được huấn luyện để hủy diệt Người. Nhưng chắc chắn họ phải biết người ghola này là Duncan Idaho, vị trung úy của Atreides đã hy sinh để cứu mạng cậu bé Paul.
Họ còn phác họa mưu đồ của bè đảng đạo Qizarate dưới sự lãnh đạo của Korba Người Ca tụng. Họ dẫn chúng ta đi từng bước qua kế hoạch của Korba hòng biến Muad’dib thành một kẻ tử vì đạo rồi đổ lỗi cho Chani, người thiếp Fremen.
Làm thế nào những điều này có thể giải thích được những gì lịch sử đã vén mở? Chúng không giải thích được. Chúng ta chỉ có thể hiểu được thất bại của thứ quyền năng khổng lồ và có tầm nhìn xa trông rộng ấy qua bản chất nguy hiểm chết người của sự tiên tri.
Hy vọng rằng những nhà sử học khác sẽ rút ra được điều gì đó từ phát hiện này.
Phân tích Lịch sử: Muad’dib - Tác giả Bronso, người hành tinh Ix
CHƯƠNG 2
Không có sự ngăn cách nào giữa thần thánh và con người; bên này hòa nhập nhẹ nhàng vào bên kia.
- Châm ngôn của Muad’dib.
Dù mưu đồ mà hắn đang toan tính có bản chất thật tàn bạo, suy nghĩ của Scytale, người Diện Vũ Tleilaxu, cứ quanh đi quẩn lại với niềm thương xót u uẩn.
Ta sẽ hối hận vì gây ra đau khổ và cái chết cho Muad’dib, hắn tự nhủ.
Lòng nhân từ này được hắn giấu kỹ không cho mấy kẻ đồng mưu biết. Nhưng thứ tình cảm ấy lại bảo hắn rằng hắn dễ đồng cảm với nạn nhân hơn là kẻ tấn công, đó là nét đặc trưng của người Tleilaxu.
Scytale đứng có phần cách xa khỏi những người khác trong im lặng sửng sốt. Cuộc tranh luận về độc dược tâm thần đã diễn ra được khá lâu. Nó kịch liệt và dữ dội, nhưng vẫn lịch sự theo cái cung cách mà những thành viên lão luyện của các Đại Học Viện ép mình tuân theo một cách mù quáng mỗi khi nhắc tới những vấn đề có liên quan tới tín điều của mình.
“Ngay khi tưởng rằng đã xiên được hắn thì ngươi lại lập tức thấy hắn lành lặn không thương tổn!”
Người vừa nói là Mẹ Chí tôn già nua của dòng Bene Gesserit, Gaius Helen Mohiam, chủ nhà của hành tinh Wallach IX. Đó là mụ phù thủy già khoác áo choàng đen quanh thân hình gầy như que củi, ngự trên chiếc ghế lơ lửng phía bên trái Scytale. Mũ áo choàng aba được hất ngược về phía sau, để lộ ra gương mặt xương xẩu dưới mái tóc bạc. Đôi mắt trũng sâu trừng trừng trên những đường nét như của một cái mặt nạ đầu lâu.
Họ đang nói bằng ngôn ngữ mirabhasa, ngôn ngữ đầy những phụ âm đặc sệt và nguyên âm chắp ghép được mài sắc. Đó là nhạc khí để truyền đạt những cung bậc cảm xúc tinh tế. Edric, Người Lái tàu của Hiệp hội, đáp lại Mẹ Chí tôn với nụ cười nhếch mép chứa đựng sự nhún mình thông qua âm sắc, một nét đáng yêu của thái độ lịch sự khinh khi.
Scytale nhìn tên phái viên của Hiệp hội. Edric lơ lửng trong bể chứa hơi ga màu da cam chỉ cách hắn vài bước chân. Bể chứa đó nằm ngay giữa trung tâm của mái vòm trong suốt mà dòng Bene Gesserit đã xây dựng cho cuộc hội nghị này. Gã thành viên Hiệp hội đó có thân hình thon dài chỉ hơi giống con người, chân có vây và tay có màng tỏa rộng, gợi tới một con cá giữa biển khơi kỳ lạ. Lỗ thông hơi trên bể chứa tỏa ra đám mây màu cam nhạt đậm mùi melange - hương dược chống lão hóa.
“Nếu cứ tiếp tục thế này thì chúng ta chết vì ngu xuẩn mất!”
Người vừa nói là người thứ tư có mặt, thành viên tiềm năng trong âm mưu này, Công chúa Irulan, phu nhân (nhưng không phải là bạn đời, Scytale tự nhắc mình như vậy) của kẻ thù chung. Nàng đứng ở một góc bể của Edric, đẹp lộng lẫy với mái tóc vàng và thân hình dỏng cao trong bộ áo choàng da cá voi màu xanh và mũ hợp màu. Khuyên vàng lấp lánh trên tai. Nàng mang vẻ kiêu kỳ quý tộc, nhưng có gì đó trong nét mềm mại quyến rũ để lộ quyền năng của một người mang gốc gác Bene Gesserit.
Suy nghĩ của Scytale chuyển từ sắc thái biểu cảm của ngôn từ và khuôn mặt sang sắc thái của không gian. Tuyết đang tan trên những ngọn đồi bẩn thỉu xung quanh tòa mái vòm, phản chiếu lại sắc xanh ẩm ướt lốm đốm của mặt trời trắng xanh nhỏ xíu treo trên đỉnh bầu trời.
Tại sao lại ở đúng nơi này nhỉ? Scytale tự hỏi. Dòng Bene Gesserit hiếm khi làm điều gì một cách ngẫu nhiên. Hãy xem cách bố trí thông thoáng của tòa mái vòm này: nếu là một nơi bình thường và chật hẹp hơn thì có thể khiến người của Hiệp hội thấy bồn chồn, cảm thấy mình bị giam cầm. Sự ức chế tâm lý ấy thường có ở những kẻ sinh ra và sống xa hành tinh, quen với không gian rộng lớn.
Dù vậy, xây nên cái chỗ này dành riêng cho Edric đúng là chọc thẳng vào điểm yếu của hắn.
Còn ta, Scytale tự hỏi, điều gì nhắm vào ta?
“Ngươi không định nói gì sao, Scytale?” Mẹ Chí tôn lên tiếng.
“Bà muốn kéo tôi vào cuộc chiến ngu xuẩn này?” Scytale hỏi. “Được thôi. Chúng ta đang đối đầu với một Đấng cứu thế tiềm năng. Với người như thế thì không thể tấn công trực diện được. Hành động cảm tử sẽ hủy diệt chúng ta.”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ngươi cho rằng đó là mối nguy hiểm duy nhất?” Mẹ Chí tôn khò khè.
Scytale nhún vai. Tới dự buổi họp mặt này, hắn đã chọn vẻ bề ngoài có gương mặt tròn hòa nhã với những đường nét vui vẻ, đôi môi đầy đặn nhợt nhạt và cơ thể giống như cái bánh bao phồng rộp. Giờ khi quan sát những kẻ đồng mưu với mình, hắn nhận ra mình đã lựa chọn chính xác, có lẽ là nhờ bản năng. Trong nhóm người này chỉ mình hắn có thể thao túng thể xác diện mạo thành nhiều hình dáng và đường nét cơ thể khác nhau. Hắn là con tắc kè hoa nhân hình, một người Diện Vũ, và hình dạng mà giờ hắn đang khoác trên mình khiến kẻ khác đánh giá hắn quá thấp.
“Sao?” Mẹ Chí tôn hối thúc.
“Tôi đang thích thú với sự im lặng.” Scytale nói. “Sự thù địch giữa chúng ta tốt nhất là không nên nói ra.”
Mẹ Chí tôn ngả lưng về sau và Scytale thấy mụ đang đánh giá lại hắn. Họ đều là sản phẩm của quá trình rèn luyện prana-bindu chuyên sâu, có khả năng điều khiển cơ và dây thần kinh mà ít người nào đạt tới. Nhưng Scytale, người Diện Vũ, lại có sự liên kết cơ và dây thần kinh mà kẻ khác thậm chí không có được. Hắn còn có tài năng đặc biệt: sympatico, sự sáng suốt của một kẻ bắt chước, cho phép hắn khoác lên mình không chỉ vẻ bề ngoài mà cả tinh thần của người khác.
Scytale dành cho mụ đủ thời gian để đánh giá hắn, rồi nói: “Thuốc độc!” Hắn thốt ra từ đó với giọng điệu không âm sắc cho thấy chỉ mình hắn hiểu được ý nghĩa ẩn mật của nó.
Tên Lái tàu cựa mình, tiếng phát ra từ cái loa hình cầu lấp lánh bay quanh một góc bể phía trên Irulan: “Chúng ta đang bàn về độc dược tâm linh chứ không phải thuốc độc thật.”
Scytale phá lên cười. Tiếng cười mirabhasa có thể lột da địch thủ, và hắn không kiêng nể gì nữa.
Irulan cười tán thưởng, nhưng khóe mắt Mẹ Chí tôn hơi ánh lên sự tức giận.
“Thôi đi!” Mohiam the thé.
Scytale ngừng lại, nhưng hắn đã có được sự chú ý của mọi người. Edric im lặng phẫn nộ, Mẹ Chí tôn cảnh giác và tức giận, Irulan thích thú nhưng bối rối.
“Người bạn Edric đây cho rằng,” Scytale nói, “một cặp phù thủy dòng Bene Gesserit được huấn luyện đầy đủ các ngón nghề tinh vi lại chưa học tới công dụng đích thực của sự lừa gạt.”
Mohiam quay đầu nhìn ra những ngọn đồi lạnh ở quê hương Bene Gesserit của mình. Mụ bắt đầu nhìn ra vấn đề sống còn rồi đây, Scytale nhận ra. Thế là tốt. Nhưng Irulan lại là vấn đề khác.
“Ngươi có theo bọn ta không, Scytale?” Edric hỏi, đôi mắt tí hon của loài gặm nhấm trừng trừng nhìn.
“Lòng trung thành của ta không phải là vấn đề ở đây,” Scytale nói. Hắn nhìn Irulan. “Nàng đang tự hỏi tại sao nàng lại đi qua ngần ấy năm ánh sáng, chấp nhận ngần ấy mạo hiểm, phải không, Công chúa?”
Công chúa gật đầu.
“Liệu có phải để bàn những điều vô vị với một con cá dạng người hay lý sự với một tên Diện Vũ Tleilaxu béo ú?” Scytale hỏi.
Nàng bước khỏi góc bể của Edric, lắc đầu khó chịu trước mùi melange nồng nặc.
Edric lợi dụng lúc này để ném một viên thuốc melange vào miệng. Hắn ăn hương dược, ngửi và không nghi ngờ gì, uống nó, Scytale để ý thấy. Cũng dễ hiểu, bởi hương dược tăng khả năng tiên tri của một Người Lái tàu, cho anh ta sức mạnh để dẫn dắt những đại thương thuyền của Hiệp hội vượt không gian với vận tốc xuyên ánh sáng. Với nhận thức được gia cố bằng hương dược, anh ta sẽ tìm thấy ngả đường tương lai không hiểm họa cho con tàu. Edric ngửi thấy một dạng hiểm họa khác, nhưng điểm tựa tiên tri của hắn có lẽ không tìm thấy nó.
“Ta thật sai lầm khi tới đây,” Irulan nói.
Mẹ Chí tôn quay lại, hé mở mắt rồi lại nhắm, một cử chỉ giống loài bò sát đến kỳ lạ.
Scytale rời mắt khỏi Irulan mà nhìn sang bể nước, mời gọi Công chúa chia sẻ quan điểm của mình. Scytale biết rằng nàng sẽ thấy Edric ghê tởm: cái nhìn chằm chằm trơ trẽn, đôi bàn chân to gớm ghiếc và đôi tay lơ lửng nhẹ trong hơi ga, khói cuộn thành những vòng xoáy màu cam xung quanh. Nàng sẽ tự hỏi về những thói quen tình dục của hắn, nghĩ rằng thật kỳ cục nếu quan hệ với một kẻ như thế. Giờ thậm chí cái máy phát lực trường dùng để tái tạo cho Edric trạng thái không trọng lượng như trong không gian cũng trở thành khoảng cách giữa nàng và hắn.
“Công chúa,” Scytale nói, “vì Edric ở đây, tầm nhìn tiên tri của phu quân nàng không thể vấp phải một vài sự việc, bao gồm cả việc hôm nay… Có lẽ vậy.”
“Có lẽ,” Irulan nói.
Mẹ Chí tôn gật đầu, mắt vẫn nhắm nghiền. “Hiện tượng tiên tri thường không được hiểu đúng, ngay cả với những người đã khởi xướng ra nó.”
“Tôi là Người Lái tàu chính thức của Hiệp hội và tôi có quyền năng đó,” Edric nói.
Mẹ Chí tôn lại mở mắt ra. Lần này mụ trân trối nhìn gã Diện Vũ với ánh mắt thăm dò rất chăm chú đặc trưng của dòng Bene Gesserit. Mụ đang đánh giá những chi tiết cực nhỏ.
“Không, Mẹ Chí tôn,” Scytale lẩm bẩm. “Tôi không đơn giản như vẻ bề ngoài.”
“Chúng ta không hiểu được Quyền lực của tầm nhìn thứ hai này,” Irulan lên tiếng. “Điều đó có lý. Edric nói rằng chồng tôi không thấy, biết hay dự đoán được những gì xảy ra trong tầm ảnh hưởng của một Người Lái tàu. Nhưng tầm ảnh hưởng đó rộng tới đâu?”
“Trong vũ trụ này có những người, những sự vật mà tôi chỉ biết tới vì các tác động của họ hay của chúng,” Edric nói, miệng cá mím lại thành đường mỏng. “Tôi biết họ hay chúng đã ở đây… ở đó… ở đâu đó… Các loài thủy sinh vật làm xáo động dòng chảy khi chúng đi qua, cũng vậy sự tiên tri làm xáo động Thời gian. Tôi đã thấy những nơi mà phu quân nàng tới; nhưng tôi chưa từng thấy hắn hay những kẻ cùng chung chí hướng và mục tiêu với hắn. Đây là sự che giấu mà một tay lão luyện có thể dành cho những kẻ thuộc về hắn.”
“Irulan không thuộc về ngươi,” Scytale nói và nhìn nghiêng về phía Công chúa.
“Chúng ta đều biết tại sao âm mưu này lại phải được tổ chức với sự hiện diện của tôi,” Edric nói.
Với giọng điệu dùng để miêu tả một cái máy, Irulan nói. “Hình như ngươi cũng có phần hữu ích.”
Cô ta giờ đã thấy đúng bản chất của hắn, Scytale nghĩ. Tốt.
“Tương lai là thứ cần phải tạo hình,” Scytale nói. “Hãy nghĩ như vậy, Công chúa.”
Irulan liếc mắt sang gã Diện Vũ.
“Những người cùng chí hướng và mục tiêu với Paul,” nàng nói. “Một vài người trong đội quân Fremen mặc áo choàng của hắn. Tôi đã thấy hắn tiên tri cho chúng, nghe chúng nịnh hót kẻ chúng cho là Đấng cứu thế, Hoàng đế Muad’dib.”
Cô ta đã nhận ra, Scytale nghĩ, rằng mình đang được thử thách ở đây, rằng cô ta vẫn cần phải phán xét, sự phán xét có thể bảo vệ hoặc hủy diệt cô ta. Cô ta đã thấy cái bẫy chúng ta đặt ra cho cô ta.
Mắt Scytale lập tức chạm mắt Mẹ Chí tôn và hắn nhận ra một cách kỳ dị rằng cả hai có chung suy nghĩ này về Irulan. Dĩ nhiên là dòng Bene Gesserit đã nói vắn tắt cho Công chúa của mình, mớm cho nàng thông tin về lời nói dối khéo léo. Nhưng rồi sẽ luôn đến lúc mà một người xuất thân từ Bene Gesserit phải tin vào bản năng và sự rèn luyện của mình.
“Công chúa, tôi biết nàng mong chờ gì nhất ở Hoàng đế,” Edric nói.
“Có ai mà không biết chứ?” Irulan vặc lại.
“Nàng muốn trở thành quốc mẫu sáng lập Vương triều,” Edric nói như thể không nghe thấy lời nàng. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra trừ phi nàng tham gia cùng chúng tôi. Hãy tin vào lời sấm truyền này. Hoàng đế lấy nàng vì lý do chính trị, nàng sẽ không bao giờ được chung giường cùng hắn.”
“Vậy là nhà tiên tri cũng tọc mạch quá nhỉ,” Irulan chế nhạo.
“Hoàng đế tận tụy với con tì thiếp người Fremen hơn là với nàng!” Edric cáu kỉnh.
“Và nó không cho hắn đứa con nối dõi nào,” Irulan nói.
“Lý lẽ là nạn nhân đầu tiên của cảm xúc mãnh liệt,” Scytale lẩm bẩm. Hắn cảm nhận được cơn tức giận tuôn trào từ Irulan và biết rằng lời nhắc nhở của hắn đã có tác dụng.
“Nó không cho hắn đứa con nối dõi nào,” Irulan nói, giọng đượm vẻ điềm tĩnh có kiểm soát, “vì ta đã bí mật cho nó uống thuốc ngừa thai. Có phải đó là điều mà các người muốn ta thú nhận không?”
“Đó không phải là điều nên để Hoàng đế phát hiện ra,” Edric cười.
“Ta đã chuẩn bị sẵn những gì cần nói với hắn,” Irulan nói. “Hắn có thể nhận thức được sự thật, nhưng đôi khi những lời dối trá dễ tin hơn là sự thật.”
“Nàng phải lựa chọn, Công chúa,” Scytale nói, “nhưng hãy hiểu rằng điều gì đang bảo vệ mình.”
“Paul đối xử công bằng với ta,” nàng nói. “Ta có chân trong Hội đồng.”
“Trong mười hai năm công chúa làm vợ hắn,” Edric hỏi, “hắn đã cho nàng dù chỉ một chút hơi ấm nào chưa?”
Irulan lắc đầu.
“Hắn phế truất cha nàng bằng đám người Fremen khét tiếng của mình, cưới nàng để giữ vững ngôi vua, nhưng hắn chưa bao giờ phong nàng làm Hoàng hậu,” Edric nói.
“Edric định lay chuyển nàng bằng tình cảm, Công chúa,” Scytale nói. “Như vậy không thú vị sao?”
Nàng liếc về phía gã Diện Vũ, thấy nụ cười táo bạo trên gương mặt hắn và nhướn mày đáp lại. Scytale thấy nàng đã nhận ra rất rõ rằng nếu mình bị Edric lung lạc mà rời khỏi cuộc họp, vốn là một phần của âm mưu, thì những khoảnh khắc này có thể giấu được khỏi tầm nhìn tiên tri của Paul. Nhưng nếu nàng từ chối tham gia…
“Công chúa, nàng có thấy rằng Edric có ảnh hưởng quá lớn trong mưu đồ của chúng ta không?” Scytale hỏi.
“Tôi đã nhất trí rằng mình sẽ tuân theo quyết định sáng suốt nhất được đưa ra trong hội đồng này,” Edric nói.
“Và ai là người sẽ chọn ra quyết định sáng suốt nhất?” Scytale hỏi.
“Anh muốn Công chúa rời khỏi đây thay vì tham gia với chúng ta sao?” Edric hỏi.
“Hắn muốn lời cam kết của nó là thực tâm,” Mẹ Chí tôn làu bàu. “Không nên có sự gian trá nào giữa chúng ta.”
Scytale thấy Irulan đã nguôn ngoai, ra chiều nghĩ ngợi, tay giấu trong ống tay áo choàng. Hẳn là nàng đang nghĩ về miếng mồi câu mà Edric đã tung ra nhử: xây dựng một Vương triều! Nàng hẳn là đang phân vân không biết những kẻ có mưu đồ này đã dựng lên kế hoạch gì để bảo vệ mình trước nàng. Nàng hẳn là cân nhắc nhiều điều.
“Scytale,” Irulan nói ngay sau đó, “người ta bảo rằng Diện Vũ các ngươi có thứ quy tắc danh dự kỳ quặc: nạn nhân của các ngươi luôn phải có cách thoát thân.”
“Nếu họ tìm được nó,” Scytale đồng ý.
“Ta có phải là nạn nhân không?” Irulan hỏi.
Scytale phá lên cười.
Mẹ Chí tôn khịt mũi.
“Công chúa,” Edric nói với giọng dịu dàng thuyết phục, “nàng đã là một người trong chúng ta, nàng không phải sợ điều đó. Chẳng phải nàng đã làm gián điệp theo dõi Vương tộc cho những bậc bề trên trong dòng Bene Gesserit đó sao?”
“Paul biết ta có báo cáo lên thầy mình,” Nàng nói.
“Nhưng nàng có cho họ cái gì để tăng cường tuyên truyền chống lại Hoàng đế của nàng không?” Edric hỏi.
Không phải Hoàng đế “của chúng ta”, Scytale để ý, Hoàng đế “của nàng”. Irulan là một Bene Gesserit quá điển hình nên không thể bỏ qua sự lỡ lời đó.
“Câu hỏi là về quyền lực và cách sử dụng quyền lực,” Scytale nói, bước tới gần bể chứa của tên tay sai Hiệp hội. “Người Tleilaxu chúng tôi tin rằng trong toàn vũ trụ này chỉ có duy nhất cảm giác thèm khát vật chất khôn thỏa, rằng cái năng lượng đó là thứ chắc chắn duy nhất. Và năng lượng có thể học. Hãy nghe cho rõ, Công chúa. Năng lượng có thể học. Chúng tôi gọi điều đó là quyền lực.”
“Ngươi vẫn chưa thuyết phục được ta rằng chúng ta có thể đánh bại Hoàng đế,” Irulan nói.
“Chúng tôi thậm chí còn chưa thuyết phục được bản thân mình,” Scytale nói.
“Dù có quay đi đâu chúng ta cũng phải đương đầu với quyền năng của hắn,” Irulan nói. “Hắn là Kwisatz Haderach, người có thể ở nhiều nơi cùng một lúc. Hắn là Mahdi, kẻ mà dù chỉ ý định nhỏ nhoi nhất cũng là mệnh lệnh tuyệt đối với những nhà truyền giáo Qizarate. Hắn là mentat với óc tính toán vượt xa cả những máy tính cổ xưa vĩ đại nhất. Hắn là Muad’dib, kẻ có thể ra lệnh cho quân đoàn Fremen tàn sát dân cư các hành tinh. Hắn có tầm nhìn tiên tri có thể đoán định tương lai. Hắn có mẫu gene mà dòng Bene Gesserits chúng ta đã thèm muốn hàng…”
“Chúng ta biết khả năng của hắn,” Mẹ Chí tôn ngắt lời. “Và chúng ta biết rằng 522d con bé ghê tởm, Alia em gái hắn, cũng mang mẫu gene này. Nhưng cả hai đứa chúng đều là con người. Và vì vậy, chúng có điểm yếu.”
“Và những điểm yếu con người đó ở đâu?” người Diện Vũ hỏi. “Chúng ta có nên tìm chúng trong nhánh tôn giáo của cuộc Thánh chiến? Liệu những tín đồ Qizarate của Hoàng đế có thể bị lôi kéo chống lại hắn không? Còn quyền dân sự của các Đại Gia tộc thì sao? Liệu Hội đồng Landsraad có thể làm được nhiều việc hơn là chỉ biết kêu la ầm ĩ?”
“Tôi đề cử Tập đoàn Tổ hợp Thương mại Trung chính Tiến bộ CHOAM,” Edric nói, quay vòng trong bể. “CHOAM là kinh doanh mà kinh doanh thì mưu cầu lợi nhuận.”
“Hay có lẽ là mẫu thân của Hoàng đế,” Scytale nói. “Như tôi hiểu thì Lệnh bà Jessica ở lại Caladan nhưng vẫn giữ liên lạc thường xuyên với con trai.”
“Con chó cái bội bạc đó,” Mohiam nói với giọng điềm tĩnh. “Giá như ta có thể chặt đứt hai bàn tay này của chính ta vì đã rèn giũa nó.”
“Mưu đồ của chúng ta cần một đòn bẩy,” Scytale nói.
“Chúng ta không chỉ là những kẻ đồng mưu,” Mẹ Chí tôn phản bác.
“À, phải,” Scytale đồng ý. “Chúng ta có nghị lực và chúng ta học rất nhanh. Điều đó khiến chúng ta trở thành niềm hy vọng đích thực duy nhất, sự cứu vớt chắc chắn cho toàn nhân loại.” Hắn nói với ngữ điệu tin tưởng tuyệt đối mà nếu ở người Tleilaxu thì có lẽ là sự chế nhạo tột bậc.
Chỉ Mẹ Chí tôn là có vẻ hiểu được sự tinh tế đó. “Tại sao?” mụ hỏi thẳng Scytale.
Trước khi người Diện Vũ kịp trả lời, Edric hắng giọng nói: “Chúng ta đừng mất thì giờ bàn luận mớ triết lý vô nghĩa này nữa. Mọi câu hỏi đều có thể rút về chỉ độc một câu: ‘Tại sao lại có một cái gì đấy?’ Mọi câu hỏi về tôn giáo, thương mại hay chính quyền chung quy lại đều có một mẫu số chung: ‘Ai sẽ nắm quyền?’ Những sự liên minh, kết nối, liên hợp, tất cả đều chạy theo ảo vọng nếu không hướng tới quyền lực. Hầu hết các sinh vật có tư duy rồi sẽ nhận ra rằng mọi thứ khác đều là vô nghĩa.”
Scytale nhún vai, một hành động chỉ nhắm tới Mẹ Chí tôn. Edric đã trả lời câu hỏi của mụ thay cho hắn. Cái tên xuẩn ngốc làm ra vẻ biết mọi thứ này là điểm yếu lớn nhất của họ. Scytale tiếp tục nói để chắc chắn là Mẹ Chí tôn hiểu: “Cẩn thận lắng nghe bậc thầy, ta sẽ có được kiến thức.”
Mẹ Chí tôn chậm rãi gật đầu.
“Công chúa,” Edric nói, “hãy lựa chọn. Nàng đã được chọn để trở thành công cụ của vận mệnh, thứ công cụ tinh vi nhất…”
“Giữ lời khen của ngươi lại cho những kẻ có thể bị nó làm lung lạc,” Irulan nói. “Lúc trước ngươi nhắc tới một hồn ma, bóng ma chúng ta có thể dùng để lung lạc Hoàng đế. Hãy giải thích đi.”
“Người dòng họ Atreides sẽ tự đánh bại mình,” Edric hể hả.
“Đừng có nói những điều khó hiểu nữa!” Irulan cáu kỉnh. “Bóng ma này là gì vậy?”
“Một hồn ma rất khác thường,” Edric nói. “Nó có tên và nó có cơ thể. Cơ thể - đó là da thịt của kiếm sĩ lừng danh Duncan Idaho. Cái tên…”
“Idaho đã chết,” Irulan nói. “Paul thường thương tiếc sự mất mát đó trước mặt ta. Hắn đã thấy chiến binh Sardaukar của cha ta giết Idaho.”
“Thậm chí ngay cả khi bại trận,” Edric nói, “những chiến binh Sardaukar của cha nàng vẫn giữ được sự sáng suốt. Cứ cho rằng một chỉ huy Sardaukar tinh anh nhận ra cái xác bị giết dưới tay lính của mình chính là nhà kiếm sĩ. Rồi sao nữa? Cơ thể và sự huấn luyện đó luôn hữu dụng… nếu ta nhanh chóng có hành động.”
“Một ghola của Tleilaxu,” Irulan thì thầm, nhìn nghiêng sang phía Scytale.
Scytale vừa quan sát sự chú tâm của nàng vừa thể hiện sức mạnh của người Diện Vũ - hình dạng chuyển thành hình dạng, da thịt chuyển động và tái tạo. Ngay sau đó, đứng trước mặt nàng đã là một người đàn ông mảnh dẻ. Mặt vẫn hơi tròn, nhưng da sậm hơn và nét có phần hơi dẹt. Xương gò má cao làm hốc mắt trũng vào với những nếp quạt rõ rệt. Tóc đen và bờm xờm.
“Một ghola với hình dạng này,” Edric nói, chỉ vào Scytale.
“Hay chẳng qua chỉ là một người Diện Vũ khác?” Irulan hỏi.
“Không phải người Diện Vũ,” Edric nói. “Một người Diện Vũ có thể bại lộ nếu bị giám sát quá lâu. Không. Chúng ta cứ giả định rằng vị chỉ huy Sardaukar thông thái của chúng ta đã cho bảo quản xác Idaho trong bể tạo nhân hình. Tại sao lại không chứ? Cái xác này có chứa da thịt và dây thần kinh của một trong những kiếm sĩ tài giỏi nhất trong lịch sử, cố vấn của gia tộc Atreides, một thiên tài quân sự. Thật lãng phí nếu đánh mất tất cả những khả năng và sự rèn luyện đó trong khi nó có thể được hồi sinh thành người huấn luyện cho quân Sardaukar.”
“Ta là một trong những người thân tín của phụ vương, nhưng chuyện này một câu ta cũng chưa nghe thấy,” Irulan nói.
“À, nhưng cha nàng đã bại trận, và chỉ vài giờ sau đó nàng bị đem gả bán cho vị Tân vương,” Edric nói.
“Vậy việc đó có được thực hiện không?” Công chúa gặng.
Với vẻ tự mãn tới mức làm người khác phải phát bực, Edric nói: “Chúng ta cứ cho là vị chỉ huy Sardaukar thông thái này biết rằng cần phải khẩn trương, nên bèn lập tức gửi cơ thể được bảo quản của Idaho cho người Bene Tleilax. Chúng lại giả định tiếp rằng vị chỉ huy đó đã bỏ mạng cùng quân lính của mình trước khi kịp tiết lộ thông tin này cho cha nàng - dù sao thì ông ta cũng chẳng làm được gì nhiều với nó. Vậy thì vẫn còn lại một sự kiện vật lý, một nhúm xác thịt đã được gửi tới cho người Tleilaxu. Chỉ có một cách duy nhất để gửi nó đi, dĩ nhiên là trên đại thương thuyền. Đương nhiên, những người thuộc Hiệp hội như chúng tôi luôn biết mọi món hàng mình chuyên chở. Và, khi đã biết về nó, chẳng lẽ chúng tôi lại không nghĩ mua con ghola này là việc thật sáng suốt, một khi nó có thể trở thành món quà thích hợp dành cho một Hoàng đế sao?”
“Vậy là ngươi đã làm điều đó,” Irulan nói.
Scytale đã quay lại hình dạng béo tròn ban đầu, hắn lên tiếng: “Như người bạn dài dòng của chúng ta đã trình bày, chúng tôi đã làm điều đó.”
“Tình trạng của Idaho như thế nào?” Irulan hỏi.
“Idaho?” Edric nhìn người Tleilaxu dò hỏi. “Anh có biết kẻ nào là Idaho không, Scytale?”
“Chúng tôi đã bán cho các anh sinh vật được gọi là Hayt,” Scytale nói.
“À phải, Hayt,” Edric nói. “Tại sao lại bán hắn cho bọn tôi?”
“Bởi chúng tôi đã từng gây giống được một Kwisatz Haderach.”
Mẹ Chí tôn giật nhanh mái đầu già nua, ngẩng lên nhìn hắn. “Ngươi không nói cho bọn ta biết điều đó!”
“Bà không hỏi,” Scytale đáp.
“Làm thế nào các ngươi chiến thắng được Kwisatz Haderach của mình?” Irulan hỏi.
“Một sinh vật đã bỏ cả đời để xây dựng một hiện thể đặc thù của bản ngã mình thì thà chết còn hơn trở thành thứ đối lập với bản ngã đó,” Scytale nói.
“Tôi không hiểu,” Edric lên tiếng.
“Hắn tự sát,” Mẹ Chí tôn làu bàu.
“Bà hiểu ý tôi đấy, Mẹ Chí tôn,” Scytale cảnh báo, dùng giọng điệu muốn nói: Bà không phải là biểu tượng tình dục, chưa bao giờ là biểu tượng tình dục và không thể trở thành biểu tượng tình dục.
Người Tleilaxu đợi mụ thấm thía cái ý nhấn mạnh hiển nhiên đó. Mụ không được nhầm lẫn mục đích của hắn. Mụ phải vượt qua cơn tức giận mà nhận thức rõ rằng hắn chắc chắn không thể buộc tội như vậy một khi hắn đã biết, mà hắn phải biết, về những thủ tục nhân giống của Hội Nữ tu. Dù vậy, lời hắn nói vẫn chứa đựng sự lăng mạ đểu cáng, hoàn toàn chẳng giống người Tleilaxu chút nào.
Edric nhanh chóng dùng giọng điệu mirabhasa xoa dịu để làm tình huống bớt nóng. “Scytale, anh nói với chúng tôi rằng anh bán Hayt vì anh cùng chung mong muốn sử dụng hắn như chúng tôi.”
“Edric, hãy im lặng cho đến khi tôi cho phép lên tiếng,” Scytale nói. Và khi gã Người Hiệp hội định phản đối, Mẹ Chí tôn gắt: “Câm đi, Edric!”
Gã Người Hiệp hội rút lui về sâu trong bể, đong đưa người giận dữ.
“Những cảm xúc nhất thời của chúng ta không thích hợp để tìm giải pháp cho một vấn đề chung,” Scytale nói. “Chúng che lấp lý lẽ bởi thứ cảm xúc có liên quan duy nhất là nỗi sợ hãi tự nền tảng đã đưa chúng ta tới cuộc họp này.”
“Chúng ta hiểu,” Irulan nói, liếc nhìn Mẹ Chí tôn.
“Nàng cần thấy cái khiên của chúng ta có những giới hạn nguy hiểm như thế nào,” Scytale nói. “Lời tiên tri không thể tình cờ tìm thấy những thứ nó không hiểu được.”
“Ngươi xảo quyệt quá, Scytale,” Irulan nói.
Tốt nhất là cô ta không được đoán ra chúng ta xảo quyệt tới mức nào, Scytale nghĩ. Khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ có một Kwisatz Haderach mình chi phối được. Những kẻ khác sẽ không có gì cả.
“Nguồn gốc Kwisatz Haderach của ngươi ra sao?” Mẹ Chí tôn hỏi.
“Chúng tôi nhúng tay vào nhiều loại tinh chất,” Scytale nói. “Tốt đẹp thuần khiết và xấu xa thuần khiết. Chúng ta có thể học được kha khá từ một kẻ hung ác chỉ tìm được khoái cảm khi gây ra nỗi đau và sự kinh hoàng.”
“Có phải cố Nam tước Harkonnen, ông của Hoàng đế, cũng là một tác phẩm của người Tleilaxu không?” Irulan hỏi.
“Không phải của chúng tôi,” Scytale nói. “Nhưng tự nhiên thường sản sinh ra những tạo phẩm cũng chết chóc như của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đơn thuần là tạo ra chúng trong những điều kiện cho phép chúng tôi nghiên cứu chúng.”
“Không được tảng lờ và đối xử với tôi như thế này!” Edric phản đối. “Ai là người che giấu cuộc họp này khỏi…”
“Thấy không?” Scytale hỏi. “Quyết định tối ưu của ai che giấu chúng ta? Quyết định nào vậy?”
“Tôi muốn bàn về cách chúng ta đem Hayt trao cho Hoàng đế,” Edric khăng khăng. “Theo tôi hiểu thì Hayt phản ánh thứ đạo lý cũ mà tên Atreides đó học được từ nguyên quán hắn. Hayt cần phải khiến cho Hoàng đế dễ dàng khuếch trương bản tính đầy phẩm hạnh, hay vạch rõ những yếu tố tích cực và tiêu cực của cuộc sống và tôn giáo.”
Scytale mỉm cười, đưa mắt ôn hòa nhìn những kẻ đồng mưu. Họ đúng như những gì hắn đã được thông báo. Mẹ Chí tôn già nua vung những cảm xúc của mình như lưỡi hái. Irulan đã được rèn luyện kỹ lưỡng cho nhiệm vụ mà mình thất bại, một tạo phẩm khiếm khuyết của dòng Bene Gesserit. Edric không hơn (và cũng không kém) là bàn tay phù thủy: có thể che giấu và đánh lạc hướng. Giờ Edric đã lại im lặng ủ dột vì bị những người khác tảng lờ.
“Tên Hayt này sẽ đầu độc tinh thần Paul, ta hiểu như vậy có đúng không?” Irulan hỏi.
“Gần như thế,” Scytale đáp.
“Còn đạo Qizarate thì sao?” Irulan hỏi.
“Chỉ cần chuyển hướng sự chú trọng đi một chút, một bước trượt của cảm xúc, là đã có thể biến đố kỵ thành thù hận,” Scytale đáp.
“Còn CHOAM?” Irulan hỏi.
“Họ sẽ tập hợp lại khi đánh hơi thấy lợi nhuận.”
“Còn các nhóm quyền lực khác thì sao?”
“Người ta nhân danh chính quyền,” Scytale đáp. “Chúng ta sẽ lôi kéo thêm những nhóm yếu thế hơn nhân danh đạo nghĩa và tiến bộ. Những kẻ đối lập với chúng ta sẽ tự đào huyệt chôn mình vì sự sa lầy của chính chúng mà thôi.”
“Cả Alia nữa?”
“Hayt là một ghola có thể dùng cho nhiều mục đích,” Scytale nói. “Em gái của Hoàng đế đã đến tuổi có thể bị lạc hướng bởi người đàn ông hấp dẫn được thiết kế cho mục đích đó. Nó sẽ bị tính đàn ông cũng như khả năng mentat của hắn cuốn hút.”
Đôi mắt già nua của Mohiam mở tròn ngạc nhiên. “Gã ghola là một mentat? Đây là nước cờ nguy hiểm.”
“Để hoạt động chính xác,” Irulan nói, “một mentat phải có dữ liệu chính xác. Nếu Paul bảo hắn vạch rõ mục đích đằng sau món quà của chúng ta thì sao?”
“Hayt sẽ nói thật,” Scytale nói. “Chẳng khác gì cả.”
“Vậy là ngươi vẫn để cho Paul có lối thoát.”
“Một mentat cơ đấy!” Mohiam lẩm bẩm.
Scytale liếc nhìn Mẹ Chí tôn, thấy trong phản ứng của mụ sự thù hằn bắt rễ từ xa xưa. Từ thời cuộc Thánh chiến Butler khi mà những “cỗ máy tư duy” bị quét sạch khỏi hầu hết vũ trụ, máy tính đã luôn gợi sự ngờ vực. Những cảm xúc xưa cũ ấy cũng bị khoác cho cỗ máy nhân sinh này.
“Ta không thích cách ngươi cười,” Mohiam đột ngột lên tiếng bằng giọng thực ngôn, trừng mắt nhìn lên Scytale.
Cũng bằng giọng điệu ấy, hắn trả lời: “Còn tôi thì không mấy quan tâm tới chuyện cái gì làm cho bà hài lòng. Nhưng chúng ta phải hợp tác. Chúng ta đều hiểu điều đó.” Hắn liếc nhìn gã Người Hiệp hội. “Phải không, Edric?”
“Anh rao giảng những bài học đau đớn,” Edric nói. “Tôi đoán anh muốn nói thẳng ra rằng tôi không được nêu ý kiến riêng chống lại các quyết định chung của những kẻ đồng mưu với tôi.”
“Thấy chưa, hắn có thể dạy dỗ được,” Scytale nói.
“Tôi cũng thấy cả những điều khác,” Edric làu bàu. “Gia tộc Atreides chiếm độc quyền hương dược. Nếu không có nó, tôi không thể thăm dò tương lai. Học viện Bene Gesserit sẽ đánh mất năng lực cảm nhận sự thật. Chúng ta còn dự trữ, nhưng cũng chỉ có hạn. Melange là đồng tiền mạnh.”
“Nền văn minh của chúng ta không chỉ có một đồng tiền,” Scytale nói. “Vì vậy mà luật cung cầu không có tác dụng.”
“Ngươi muốn lấy trộm những bí mật của nó,” Mohiam khò khè. “Và hắn thì có cả một hành tinh được canh gác bởi lũ người Fremen điên rồ đó!”
“Người Fremen lễ độ, có giáo dục và ngu dốt,” Scytale nói. “Chúng không điên. Chúng được đào tạo để tin chứ không phải để biết. Niềm tin có thể bị thao túng. Chỉ có tri thức là nguy hiểm.”
“Nhưng liệu ta có còn lại cái gì để sản sinh ra một Vương triều không?” Irulan hỏi.
Tất cả đều nghe thấy sự đồng thuận trong giọng nói của nàng, nhưng chỉ có Edric mỉm cười.
“Một điều gì đó,” Scytale nói. “Một điều gì đó.”
“Nó có nghĩa là kết cục cho sự thống trị của gia tộc Atreides,” Edric nói.
“Tôi cho rằng những kẻ ít có năng lực tiên tri hơn cũng đã dự đoán như thế,” Scytale nói. “Với chúng, mektub al mellah, như người Fremen vẫn nói.”
“Điều đó được viết bằng muối,” Irulan dịch.
Trong khi nàng nói, Scytale nhận ra điều mà học viện Bene Gesserit đã sắp xếp cho hắn ở đây, một người đàn bà đẹp và thông minh mà hắn không bao giờ có được. Ôi dào, hắn nghĩ, có lẽ ta sẽ sao chép cô ả vào một dịp khác.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật một cách nhanh nhất !