Lễ Cưới Trên Thiên Đàng Chương 34

Chương 34
Ngũ Vương...

Quậyyy, hur hur...... Quậy à, sao mày lại không qua nhà tao, sao mày ngốc thế, tao cứ tưởng mày về nhà với ba mẹ, tao không nghĩ là, mọi chuyện như thế này... tao ... hur hur. 

_ Mày nín đi, tao chưa chết mà, vẫn còn khoẻ như trâu này... ui da. 

Abbu đi lại và vỗ vai nó. 

_ Anh nhẹ tay thôi, em nhức mỏi cả người đây này. 

_ Xin lỗi cô nương, cơm hộp đây, vào lớp ăn nhé, anh có mua cho Mèo nữa, đi nào. 

Hôm nay Abbu bỗng phấn chấn lên, vui vẻ và tươi cười suốt buổi sáng, có lẽ việc Quậy thường xuyên lui tới nhà mình làm cậu ấy hạnh phúc. Dù mỗi đêm, cậu ấy không có cơ hội ngồi và tâm sự cùng nó. Bên nhau mỗi ngày, có lẽ Quậy sẽ thích tên này mất, cậu ấy tốt với nó như mẹ nó lúc trước rất quan tâm nó. 

Đêm mưa gió bão bùng... 

Người con trai giúp nó thoát khỏi sự sợ hãi biến dạng... 

Trở thành người giúp việc của Abbu ... 

Nó làm việc hết sức có thể để kiếm ra thật nhiều tiền ... 

Nó sẽ ra sao, osin cao cấp, phục vụ bàn tại housestar cả việc học... ? 

Nó có gánh vác và làm hết được không ... ? 

Ngày mới bắt đầu trong niềm vui tột cùng, nó bỏ lại hết quá khứ đau buồn, bỏ hết mọi thứ, chỉ để lại cái bản tính vô tư của nó thôi. Nó yêu cuộc đời này, nó sẽ cười thật tươi để đón nhận mọi niềm vui và kể cả buồn đau của cuộc sống. Yêu mọi thứ, yêu tất cả để mọi thứ và tất cả ấy cũng sẽ yêu nó. 

Hôm nay lớp có vẻ vui vẻ hơn. Nó bước vào lớp đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh ra vẫy chào mọi người, rồi đi vào ghế ngồi trông rất hùng dũng, tuy rằng nó vẫn còn cảm, giọng nói hơi trầm lại. 

_ Chào mọi người, ngày mới vui vẻ, hé hé hé, là ...la ...lá ... la... 

Mọi người trong lớp phì cười, nó làm cái nét mặt kiểu con nít lớp 1 mới được nhận kẹo ấy. Vào chỗ rồi nó vội quay vèo vèo cuốn vở của Mèo, tóm luôn cả cây bút để chép bài. Nó quên mang sách vở trước khi bỏ nhà đi. 

_ Có vẻ tươi tỉnh nhỉ, tưởng chết bờ chết bụi đâu rồi chứ, nay mày có vẻ ngoan khi hôm qua không đưa đơn xin phép, ba mẹ của mày bận việc ở nước ngoài hay sao thế. 

Con cựu lớp trưởng nói trổng, có lẽ như Boo chưa chịu bỏ qua, cái chức danh lớp trưởng dẫn dắt phong trào đi đầu toàn trường giờ bị nó cướp mất, có lẽ mọi chuyện chưa kết thúc ở đây đâu. 

Nó nghe đến từ ba mẹ, nụ cười dập tắt trong 1 giây, mắt nó hướng thẳng về phía con Boo, nghiến răng, sóng mũi cay cay mặt đỏ rần lên, nó đi đến chỗ con Boo và tát 1 cái vào mặt con nhỏ. 

Chát !!! 

_ Sau giờ học, tao muốn gặp mày, sân bóng đá của trường. 

Con Boo ôm mặt ngỡ ngàng và không phản kháng gì, nay nó không trêu hay đùa giỡn nữa, nó nghiêm túc và tức giận thật sự. Boo nhịn và bực tức chờ đợi đến hết tiết 5 mà không đá động tới nó nữa. 

Nó đi về chỗ đóng hộp cơm lại rồi đẩy qua cho Mèo, nằm úp mặt xuống bàn, nó không khóc mà chỉ đang suy nghĩ về nơi gì đó xa xôi có mẹ nó đang ở đó, nó muốn đến. 

_ Em có sao không, Quậy ? 

_... 

Abbu lo lắng, nó bị khơi dậy quá khứ, có lẽ ngày mới chưa được rực rỡ quá 5 phút. 

_ Tí nữa về sớm làm việc nhà không đi đâu đấy. - Nó có chết cũng ra sân bóng giải quyết vụ này với con lớp trưởng rồi mới về với vai trò osin. 

_... 

Lớp bỗng ồn ào lên khi thấy Zun bước vào lớp, hắn như cái xác không hồn ấy, mặt bơ phờ cả ra, chắc là cũng tranh thủ ngủ từ 5h30 tới giờ đây, đêm qua thao thức mãi cơ mà. 

_ Này, đi trễ vậy, may cô chưa vào đấy, vào đây. -Abbu có vẻ khá thắc mắc. 

_ Hộp cơm của ai vậy, tao đói quá, chưa ăn gì nữa. 

_ Ừ mày ăn đi, tao mua cho Quậy mà con bé thì ... 

_ Thôi tao không ăn đâu. 

_ Kì vậy, ăn đi. 

_ Thôi, tao không ăn mà, tao không muốn dính dán tới con nhỏ khùng này đâu. 

_... 

_... 

Abbu bốp đầu hắn và chẳng nói thêm câu nào, nó không để ý và vẫn úp mặt xuống bàn. 

_ Chắc là còn mệt lắm, tưởng sẽ tươi tỉnh mà đánh chết tôi khi tôi vào lớp chứ. - Hắn suy nghĩ 1 mình rồi cười nhạt. 

_ Hắn học lớp mình à, hừ, không ai nói cho mình biết, dám bảo mình khùng á, mới nghe loáng thoáng lúc nào nhĩ, chờ đấy, nay không hứng mà đánh nhau với ngươi. - Nó chau mày suy nghĩ, cái mặt nó vẫn yêu cái bàn hơn là bảng, không ngẩng mặt lên. 

Cô giáo đến lớp, nó uể oải đứng dậy và mặt cứ bơ bơ ra. 

_ Cả lớp... đứng. 

Chẳng đếm xỉa tới hắn, nó lại ngồi xuống và chẳng quay mặt xuống bàn dưới, còn hắn thì không hiểu nay nó lại hiền như thế, thay đổi trong 1 đêm sao. 

Mặt trời lên cao dần, nắng sáng đang ngã sang vàng đậm, gắt và nóng nực. Tiếng các học sinh ồn ào giờ ra chơi, lớp nó cũng ra chơi cả. Kenty ngủ, Abbu dắt Mèo đi đăng kí cho kì thi gì đó sắp tới, đơn giản Mèo là bí thư mới của lớp vì chỉ có con bé là người duy nhất gia nhập đoàn trường. Lớp vắng tanh vì bọn con Boo kéo ra ngoài chơi, chắc không muốn trong lớp để nhìn mặt nó. Và giờ lúc này, nó lại úp mặt xuống bàn, nhắm mắt mà chẳng biết mình sắp suy nghĩ cái gì nữa. Còn hắn thì, đang chăm chú ôm quyển truyện tranh quen thuộc mỗi ngày. 

_ Ủ rủ như 1 xác ướp, tôi tưởng cô mạnh mẽ lắm cơ chứ, cũng tầm thường như bao đứa con gái khác, đau khổ buồn bã mãi khi chuyện đã qua cả 2 ngày trời. 

Hắn vừa đọc truyện nhưng tâm trí lại nghĩ tới nó. Trong mắt hắn, nó đáng ghét như bao đứa con gái khác, nhưng có khác là khác cái sự mạnh mẽ của nó mấy ngày qua nay lạc mất đi đâu rồi. Hắn đóng cuốn truyện lại và với tay lấy hộp cơm trong ngăn bàn của Mèo, ăn ngon lành. 

_ Này, cái đó của tôi. - Nó ngồi dậy quay xuống và dành hộp cơm của mình. Có vẻ như nó đang đói lắm đây. 

_ Hơ, cô không ăn thì bây giờ nó là của tôi. 

_ Mi bảo cái này của ta, không muốn động đến vậy mà ăn như thế à, trả nhanh lên, có nghe không hã. 

_ Không đấy, thì sao, lúc nảy không thích, bây giờ thì thích, được không ? 

_ Đưa đây....... 

_ Khônggggg. 

_ Nhanh lên..... 

_ Đã nói không....... 

Nó điên tiết lên mà không biết làm gì, nó đói vì qua nay nó chưa ăn gì. Nhịn và lại quay mặt lên, úp xuống bàn. 

_ Sao lúc nảy không ăn, bây giờ lại đòi... nhom... nhem... nhóp... nhép... Mà hình như tối qua tới giờ mình chưa cho nó ăn. - Nói cứ như cho thú cưng ăn á, hắn nghĩ thầm rồi dừng lại, để hộp cơm ở đấy xong thì chạy ra ngoài đi đâu đó. 

Lớp vắng nay vắng hơn, còn mỗi nó và Kenty thôi, tên ấy cứ ngủ và ngủ, tay còn ôm cuốn truyện tranh của con Zu. Cái chỗ chỉ riêng Kent ngồi coi bộ khá rộng rãi, Kent nằm dài ra ghế, úp quyền truyện lên mặt, khoanh tay nằm ngủ 1 cách ngon lành. Đúng là tên này thích sự yên tỉnh. 

Cũng gần 3 phút sau, tên Zun quay lại lớp và trên tay cầm theo 1 hộp cơm khác. Lúc hắn vừa nhìn thấy nó thì ôi thôi điên cả lên. 

_ Này, cơm đó tôi đang ăn cơ mà, cô dám đụng tới à. 

_ Nhom nhem... nhóp nhép... thế muốn ăn không, cho này. 

_ Thôi không thèm, ngu quá, tui mua trả cho hộp này không lấy đi ăn hộp người khác ăn rồi, đã khùng còn kém suy nghĩ. 

_ Hứ, thế đưa đây, tui ăn nửa hộp không có no. 

_ Đó là chuyện của cô, giờ thì cô lỗ nửa hộp rán chịu, plè... 

Hắn đem hộp cơm mình mới mua, đi thẳng vào ghế rồi lại mở ra, ăn 1 cách ngon lành. Chỉ có việc ăn uống mà tụi nó đã cãi nhau rồi nói chi đến việc sẽ ngồi gần nhau trong suốt năm học. Chẳng biết có cuộc đánh nhau nào xảy ra nữa không ?

Nó ăn xong cái hộp cơm còn dỡ dang của hắn, xong thì đem cái vỏ hộp ra ngoài thùng rác trước cửa lớp bỏ vào, thẳng tiến ra căn-tin, chẳng thèm ngoảnh mặt nhìn hắn. 

_ Đáng lẽ cô phải cảm ơn tôi chứ, hôm qua ... mà quên, cô cũng chẳng biết hôm qua ai ở bên cạnh mình cơ mà. 

Hắn nói lẩm bẩm 1 mình xong thì lại ăn tiếp, lâu lâu lại ngó qua chỗ Kent coi tên đó làm gì. Vẫn 1 trạng thái, ngủ và ngủ. 

Giờ ra chơi kết thúc... 

Tiết thứ 4 của buổi sáng, chiều nay lớp nó được nghĩ, nên cả bọn đều phấn chấn tinh thần, học cho nhanh 2 tiết cuối ngày. 

Nguồn: truyen8.mobi/t38524-le-cuoi-tren-thien-dang-chuong-34.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận