Quan Cư Nhất Phẩm Chương 862: Nam Trung Quốc Hải



    Quan Cư Nhất Phẩm
    Tác giả: Tam Giới Đại Sư
    Chương 862: Nam Trung Quốc Hải

    Dịch giả: lanhdiendiemla
    Nguồn: Vipvandan

    Đại Minh cương vực rộng lớn, nam và bắc, đông và tây, đều cách nhau vạn dặm, tây bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, mỗi vùng có điều kiện tự nhiên, kinh tế phát triển, kết cấu dân tộc khác biệt rất lớn, mang lại khó khăn cho kẻ thống trị.

    Bịgiới hạn bởi thông tin và năng lực hành chính của thời đại này, quốc gia có mạnh đến đâu cũng không thểchu toàn mọi mặt, phải dựa vào mức độ hệ trọng phân ra nặng nhẹ nhanh chm.

    Trong mắt triều đình, tây bắc đối diện với uy hiếp Mông Cổ, tất nhiên phải đảm bảo trước tiên về nhân lực vt lực; đông nam là nguồn phú thế, phải phái quan lại giỏi nhất tới quàn lý; trung nguyên quan hệ tới ổn định xã tắc, cần được ưu tiên tài chính. Nhưng năm gần đây vì Thổ Man và Đóa Nhan nổi lên ở Liêu Đông, đông bắc thành điểm nóng mới.



    Vì thế tính đi tính lại, tây nam cách trung tâm đế quốc xa nhất, lại là khu sơn cùng thủy tn, thành địa khu ít được chú ý nhất và bịhi sinh.

    Có thểnói lịch sử tây nam là lịch sử tạo phản và dẹp loạn... Khi tạo phản dao động căn cơ tây nam, triều đình không thểchấp nhn sẽ phái đại quân đi dẹp loạn, chặt một đống đầu lâu, sau đó ổn định mười mấy năm, rồi lại tạo phản, cứmãi như vy không dứt.

    Câu chuyện về gia tộc Vi thịlà một ví dụ sống động ...

    Năm Hoằng Trịthứnăm, vùng Quảng Tây xảy ra nạn đói lớn, quan phủ vn cưỡng ép người dân nộp thế, người dân không chịu đựng nổi, vì thế Vi Triều Uy, phụ thân Vi Ngân Báo, cùng đệ đệ Vi Triều Mãnh liên lạc với đám Đàm Quảng Đức dn người tạo phản.

    Năm Hoằng Trịthứ8, bọn họ tiến công chiếm huyện thành Cổ Điền, chiếm cứCổ Điền 26 năm, tự xưng "Quảng Phúc vương", tới tn năm Chính Đức thứ13 mới bịtiêu diệt, Vi Triều Uy, Vi Triều Mãnh bịchặt đầu.

    Sau khi huynh đệ Uy Mãnh hi sinh, bốn nhi tử của bọn họ báo thù cho cha, tiếp tục tạo phản. Nhưng một là nguyên khí của họ tổn hại nặng, khó mà phục hồi trong thời gian ngắn. Hai là khi ấy có đám Mao Bá Ôn, Trương Kinh trấn gữQuảng Tây. Ba là Ngõa lão thái quân ở Điền Châu lòng hướng về triều đình, lang binh vô địch thiên hạ...

    Cho nên suốt những năm Gia Tĩnh, họ Vi chỉgây chuyện nho nhỏ, lấy khôi phục nguyên khí làm chủ.

    Cuối thời Gia Tĩnh, Ngõa Thịphu nhân quy tây, Vi thịqut khởi, đồng thời có vịlãnh tụ ưu tú, Vi Ngân Báo, em út trong bốn huynh đệ.

    Vi Ngân Báo từ nhỏ sức mạnh vô song, thích đọc sách, nhất là binh thư, trong chiến dịch chống trảbốn vạn quân triều đình từ Lưỡng Quảng Hồ Nam, bằng vào địa thế có lợi, chiến thut dương đông kích tây, hắn đánh cho quan binh kiệt quệ, cuối cùng tp trung ưu thế binh lực đánh tan quan quân vây tiễu.

    Sau đó, Vi Ngân Báo kết minh với những thổ ti có thế lực như Đàm Vạn Hiền, Hoàng Triêu Mãnh, mở rộng dịa bàn, dn quân tấn công huyện thành Cổ Điền, chém chết huyện lệnh Chu Khải.

    Tiếp đó lại tấn công huyện thành Lạc Dung, giết huyện lệnh Trương SĩNghị, thanh uy Vi Ngân Báo tăng vọt, lại có bát đại thô ti tới quy phục.

    Vì thế hắn kiến lp chính quyền tại Cổ Điền, lấy hiệu Mặc Nhất đại vương, chính thức dấy binh phản Minh, vì làm suy yếu thế lực triều Minh ở Quảng Tây, hắn tấn công trọng trấn Linh Xuyên, sau khi vào thành giết quan lại, đôt nha môn, cướp lương thực, chia cho dần nghèo, vì thế được thanh danh "giết người giàu chia cho người nghèo".

    Sau trn Linh Xuyên, quân Minh nghe tên là bỏ chạy, còn triều đình trước dẹp loạn giặc Oa, sau dẹp loạn Cống Nam, không rảnh phái binh chi viện, quan binh đành lui về thành Quế Lâm cố thủ.

    Vì thế Vi Ngân Bảo tiến vào thời kỳ phát triển hoàng kim, hắn liên tiếp chiếm lĩnh hơn 20 huyện thành, thế lực bao phủ phía bắc Quảng Tây, hắn đặt quan lại quản lý ở địa bàn, thu thuế đại hộ, cứu tế người nghèo, tranh thủ sự ủng hộ của bách tính cùng khổ, dã tâm bày rõ với thiên hạ.

    Cùng với thế lực bành trướng, hùng tâm của Vi Ngân Báo cũng lớn lên, lp một loạt hành động quân sự làm uy danh hiển hách, đỉnh cao là ba lần đánh thành Quế Lâm ... Hai lần sau đánh vào thành sau này, cướp ngân khố, giết mười mấy quan viên từ Quảng Tây bố chính sứtrở xuống, diệt hơn 3000 người phủ Tĩnh Giang Vương, Tĩnh Giang Vương phải trốn vào mt đạo mới thoát nạn.

    Tấn công thành Quế Lâm làm danh tiếng Vi Ngân Báo đạt tới đỉnh điểm, cũng làm hắn ngày càng coi thường Đại Minh, năm Gia Tĩnh 44 không ngờđánh vào biên cảnh Hồ Nam, cuối cùng đã khiến triều đình chú ý.

    Khi đó binh bộ thượng thư Dương Bác lệnh Du Đại Du làm tổng binh Quảng Tây, điều trọng binh dẹp loạn. Du Đại Du mặc dù bịkẻ nào đó chèn ép, luôn bất chí, nhưng chưa bao giờmất đi sự nhạy bén quân sự, nhn được lệnh, liền từ Quảng Đông tiến thẳng sào huyệt Cổ Điền của Vi Ngân Báo.

    Du gia quân tề danh với Thích gia quân, quan quân bình thường không thểbì được, thế như trẻ tre, thun lợi thu phục thành Quê Lâm, tiến quân Cổ Điền.

    Vi Ngân Báo chấn động, rút binh từ Hồ Nam về cứu viện, hai bên giao chiến vài lần, hắn đều ở thế hạphong, chỉđành lợi dụng địa hình có lợi quần nhau với đối phương. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com

    Du Đại Du đánh chắc tiến chắc, ép thế lực của Vi Ngân Báo co cụm ở phía nam Quế Lâm, nhưng vì địa hình phức tạp, binh lực không đủ, lại có ý kiến bất đồng với tuần phủ Lý Duyên, nên không tiến thêm được bước nào.

    Khi tiến quân về phía bắc bịcản trở, Vi Ngân Báo phát triển xuống phía nam, giết hại Sầm Đại Mãnh thổ ti Điền Châu, thôn tính vùng đất lớn ở nam bộ Quảng Tây, thu hàng 2 vạn lang binh, thực lực tăng vọt.

    Phía quân Minh chia rẽ giữDu Đại Du và Lý Duyên ngày một lớn, tới mức mất một còn, Lý Duyên là môn sinh của Cao Củng, Du Đại Du lại không có chỗ dựa, vì thế Dương Bác điều Du Đại Du về Quảng Đông, phái tổng binh khác nghe lệnh Lý Duyên.

    Lý Duyên nắm được đại quyền, cuối cùng có thểtiễu phỉtheo cách của mình, nhưng 5 vạn quan binh tiễu phỉ3 năm, hao tốn của triều đình 200 vạn lượng bạc, bản thân hao binh tổn tướng, mà chẳng làm mất một cọng tóc của Vi Ngân Báo.

    Còn Vi Ngân Báo, trong cuộc chiến giằng co lâu năm với triều đình cũng không thểmột mình chống cự nữa. Mặc dù hắn thu được địa bàn của Sầm gia nhưng trong địa phn kháng cự liên tục, mà Sầm Đại Thọ đệ đệ của Sầm Đại Mãnh vn còn, làm hắn không dám tín nhiệm Lang binh.

    Vì thế hắn cầu cứu vương triều nhà Mạc ở An Nam, xin xuất binh giúp mình kháng cự quân Minh, sau khi thành công, sẽ phân chia nam bắc Quảng Tây. Nhà Mạc đồng ý, đưa ba vạn binh sang kháng cự quân Minh.

    Kỳ thực Vi Ngân Báo chẳng muốn chia đất tht, khi đó hắn còn cầu trợ vương triều Đông Hu Miễn Điện, mạnh nhất bán đảo trung nam khi đó, cũng lấy điều kiện tương tự. Nhưng bịMiễn Điện vương Mãng Ứng Long nhìn thấu kế "một gái gảhai nhà" của hắn nên không xuất binh.

    Nhưng cho dù như thế, Vi Ngân Báo cũng đã lôi kéo được gần 10 vạn đại quân, lúc này hắn kiên thủ thì có thần niên cũng chẳng làm gì nổi.

    Nhưng 10 vạn đại quân hao tổn rất lớn, nửa vùng Quảng Tây, cho nên đành tấn công phía bắc, mà địch thủ của hắn Lý Duyên mấy năm qua ăn lẹm quân lương ăn tới mỡ lên não, vơ vét khiến người người căm gin, thấy Vi Ngân Báo tới, các thổ ti liền trở giáo.

    Lý Duyên chưa đánh đã sợ, không ngờlui liền 100 dặm, Quế Lâm lại thất thủ, quân Minh bại trn liên tục bịđuổi tới tn Hồ Nam, Quảng Tây mất hoàn toàn, triều đình nổi gin.

    Trong triều ý thực được, nếu không coi trọng Vi Ngân Báo phản loạn, Đại Minh sẽ mất Quảng Tây vĩnh viễn như mất An Nam.

    Ngay Long Khánh cũng phá lệ mở triều hội thảo lun cách dẹp loạn, triều đình bịVi Ngân Báo xưng có 30 vạn đại quân làm khiếp sợ, lúc này ai cũng cho rằng chỉcó một người có thểthu dọn tàn cuộc, thứphụ nội các Thẩm Mặc.

    Lúc này tác chiến ở Hà Sóc cơ bản đã kết thúc, trong vòng vài năm dự kiến không có chiến dịch lớn, Long Khánh hạchỉphong Thẩm Mặc là thái tử thái bảo, lệnh đốc sư dẹp loạn, binh mã các tỉnh thiên hạnghe lệnh điều khiển.

    Thẩm thái bảo vừa tới Hồ Nam liền chặt đầu Lý Duyên, bêu khắp sáu tỉnh phương nam, biểu thịthái độ của mình với những kẻ đớn hèn.

    Sau đó điều Ân Chính Mu làm tuần phủ Quảng Tây, lệnh Ngô Bách Bẳng tổng đốc Lưỡng Quảng và Du Đại Du tổng binh Quảng Đông tới nghe lệnh.

    Ngoài điều tướng, y điều động trọng binh, hơn 4 vạn thổ binh từ Vĩnh Thun, Bảo Tĩnh. Ba vạn tay súng từ Phúc Kiến, Nam Trực, Chiết Giang. Cùng 4 vạn quân ban đầu ở Quảng Tây, ba vạn quân Quảng Đông, tổng cộng 14 vạn, đồng thời giở trò cũ, tiến hành đi vay chiến tranh, chuẩn bịđược 400 vạn quân lương ... Chỉcó điều chẳng biết lần này y lấy cái gì ra đặt.

    Quân đông là thế lại không đồng tộc đồng tỉnh, còn có bại quân, nếu là thống soái khác thì đã loạn rồi. Nhưng nay Thẩm Mặc kháng Oa đông nam, tiễu phỉCống Nam, thu phục Hà Sóc, đã thành nhân vt truyền kỳ ...

    Dù y chưa từng chỉhuy đánh bất kỳ trn nào.

    Thẩm Mặc vừa tới Quảng Tây đã nhanh chóng ổn định lòng quân, bất kẻ quân tộc nào tỉnh nào cũng không ai dám chọc gin y, đám tướng lĩnh không dám lười biếng, đám quan viên gian tham ngoan ngoãn nghe lệnh.

    Thẩm Mặc vĩnh viễn không đi can dự chuyện không sở trường, đem quân đội giao cho Du Đại Du và Ân Chính Mu thao luyện. Y thì cùng Ngô Bách Bằng thi triền mưu kế, chia rẽ liên quân Vi Ngân Báo, phàm thổ ti quy thun triều đình đều không truy cứu, còn phong thưởng.

    Vì rất nhiều thổ ti không có thù oán gì với triều đình, thm chí còn nhiều đời nhn hoàng ân, nhưng bịNgô Thiên Báo uy hiếp mới xuất binh, thấy triều đình gin tht rồi, đều lo sợ đứng ngồi không yên.

    Hiện giờThẩm Mặc xá miễn tội trạng, còn ban thưởng, các thổ ti đều nổi lòng quy thun, gần như mỗi ngày đều có người nhân lúc tối trời dn người đầu hàng.

    Đối diện với cục diện bất lợi, Vi Ngân Báo biết không thểtham lam, vì thế cướp sạch Quế Lâm, chủ động lui binh về căn cứCổ Điền.

    Trải qua hơn nửa năm chuẩn bị, tháng Giêng năm Long Khánh thứnăm, đại quân tiến công. Tham tướng Lương Cao, Lô Kỳ suất lĩnh hơn ba vạn tiên phong đánh Cổ Điền.

    Ví Ngân Báo ứng chiến, bịDu Đại Du , Vương Thế Khoa suất lĩnh lang binh đánh úp đoạt mất huyện thành Lạc Dung.

    Có được căn cứđịa, Ân Chính Mu dn 5 vạn binh bao vây phản quân. Lúc này quan quân thay đổi chiến thut, mỗi khi tiến một bước là chặt sạch cây cối, thấy nhà cửa là đốt, thấy đá là đp, đồng thời tổ chức đội cảm tử luân phiên tp kích, còn lợi dụng thổ binh người Tráng, công chiếm cứđiểm trọng yếu như Mã Lăng, Khổ Thủy.

    Phản quân tử thương thảm trọng, thủ lĩnh Hoàng Triều Mãnh trn vong, Vi Ngân Báo đành bỏ cứđiểm, rút lui liên tục, cuối năm rút tới thâm sơn cùng cốc giữa biên giới Việt Trung, Quảng Tây cơ bản được thu về.

    Nhưng Vi Ngân Báo vn có ba vạn quân, thêm vào ba vạn nhân mã An Nam, dựa vào núi non hiểm trở cố thủ, sau lưng có vương triều nhà Mạc không ngừng hỗ trợ, Ân Chính Mu tấn công mấy lần đều hao binh tổn tướng, hiệu quảrất kém, đành phải tạm thời dừng bước, bày thế trn vây trường kỳ.

    Khi Vi Ngân Báo thở phào thì một tin tức làm hắn kinh hồn táng đảm, nhà Lê tử địch nhà Mạc, cho Đại Minh mượn đường nam bộ An Nam, tấn công nhà Mạc.

    Thời đầu Đại Minh lp quốc cực kỳ hiếu chiến, liên miên dùng binh với các dân tộc thiểu số và nước láng giềng, làm tiếng oán thán khắp nơi, nông dân khởi nghĩa liên tục, thế nước đi xuống nhanh chóng.

    Lúc đó ở An Nam, Hồ Quý Ly soán ngôi nhà Trần, lp nên nhà Hồ, bắt đầu cải cách, đáng tiếc là không gặp thời cơ tốt. Vĩnh Lạc đế phái Trương Phụ xuất quân, lấy danh nghĩa diệt Hồ hộ Trần, đánh tan nhà Hồ.

    Nhưng Chu Lệ là ai? Sao có thểnhà miếng thịt trong miệng ra, vì thế lp Giao Chỉbố chính sứti, thu về dưới quyền thống trịcủa TW.

    Tới năm Vĩnh Lạc thứ16, quan lại triều đình phái tới Giao Chỉquá mức tham lam tàn nhn, khiến cho người người đều phn nộ, đành rút đi một nửa quan binh.

    Kết quảthổ quan Thanh Hóa An Nam là Lê Lợi thừa cơ dấy binh làm phản.

    Lê Lợi từng theo quân "phản Hồ phục Trần" khởi sự, nên thiện chiến đa mưu. Sau khi quy hàng nhà Minh chỉđược phong chức tuần kiểm, vì thế mà mang lòng bất mãn, đợi quân Minh rút lui một phần về nước, liền tự xưng Bình Định vương.

    Sau khi bịquân Minh đánh bại, ông ta dn tàn quân lui vào rừng rm đánh du kích, làm quân Minh lún sâu vào vũng bùn, không làm gì nổi.

    Cầm cự tới năm Tuyên Đức thứba thì mùa xuân của Lê Lợi tới, Tuyên tông Chương hoàng đế được xưng là bảo thủ không biến tiến thủ bắt đầu cắt giảm chi tiêu ...

    Trong đó có ba chính sách trọng yêu là đình chỉTrịnh Hòa đi Tây Dương, rút binh khỏi An Nam, chuyển vệ sở biên phòng vào sâu nội địa, gây ảnh hưởng tiêu cực lớn cho hu thế.

    Quân Minh rút lui, Lê Lợi giành thắng lợi, thu lòng người kiến lp nhà Lê, sau đó được Đại Minh phong tước An Nam vương, khôi phục địa vịphiên quốc.

    Nhà Lê một thời cường thịnh, nhưng từ sau năm Chính Đức thứ5 thì dần suy vi, 70 năm sau, quyền thần Mạc Đăng Dung soán ngôi lp nên vương triều nhà Mạc.

    Nhưng nhà Mạc căn cơ kém cỏi, tổ tiên là di dân từ Quảng Đông sang, mặc dù cụ tổ là trạng nguyên trạng nguyên nhà Trần, nhưng tới thời ông ta đã đi xuống rồi, ông ta nổi lên trong quân, lp nhiều chiến công, dần nắm quân quyền, sau ép Lê Triêu Hoàng nhường ngôi đoạt thiên hạ.

    Ông ta căn cơ mỏng, lại là võ nhân soán vị, mặc dù xưng đế, nhưng phong tục lề thói học theo chế độ Đại Minh, mà học luôn cảcái thói xấu trọng văn khinh võ.

    Mạc Đăng Dung sợ sinh biến, vì thế đối đãi tốt với vương tộc họ Lê, văn võ tiền triều. Nhưng hào tộc nhà Lê vn bổ trốn mai danh ẩn tính, hoặc là tụ tp chống lại sự thống trịcủa ông ta...

    Cựu thần Hu Lê là Nguyễn Cam sau khi chạy sang Ai Lao, được quốc vương Ai Lao ủng hộ, nhưng thấy từng nghĩa quân mạnh hơn mình bịđánh bại, Nguyễn Cam ý thức được muốn với nhà Mạc, phải giương cờhiệu nhà Lê, vì thế phái người vào trong nước liên hệ hu nhân tông thất nhà Lê. Ông ta cũng biết bằng vào đú chưa đủ, liền phái sứthân sang Bắc Kinh, xin vương sư phục quốc.

    *

    Mình gọi là Nguyễn Kim, bên TQ gọi Nguyễn Cam, Nguyễn Kiềm..

    Khi đó Gia Tĩnh còn là một thanh niên nhiệt huyết, phái binh bộ thượng thư xuất chinh, mười vạn đại quân thốn tính Trấn Nam quan, truyền hịch An Nam, với thế quyết diệt nhà Mạc.

    Thấy đại quân áp sát viên cảnh, Mạc Đăng Dung đứng ngồi không yên, suy nghĩmãi rồi hàng.

    Mao Bá Ôn phi báo triều đình, Gia Tĩnh đế cao hứng ban chiếu thư, đổi nước An Nam, thành An Nam đô thống sứti, nhp vào bản đồ Đại Minh.

    Mạc Đăng Dung chẳng hề bn tâm, còn thản nhiên tự xưng đô thống sứ, bịrất nhiều người An Nam phỉnhổ sau lưng.

    Ở phía nam hu nhân họ Lê được nhiều cựu thần ủng hộ, một lòng trung thành, bên lên bên xuống, lúc này Mạc Đăng Dung qua đời, Nguyễn Cam nhân cơ hội bắc phạt, một dạo tình thế rất tốt, nhưng sau đó Nguyễn Cam bịhàng tướng nhà Mạc đầu độc chết. Bắc phạt phải ngừng hai bên chia nhau ra hình thành cục diện nam bắc triều.

    Sau khi Nguyễn Cam qua đời, Trịnh Kiểm nắm quyền quân chính nhà Lê, hai bên có công có thủ, song tổng thế nhà Lê chiếm ưu thế.

    Có điều năm Long Khánh thứhai, Trịnh Kiểm qua đời, con trai tranh quyền đoạt lợi, nhiều trọng thần nhà Lê thấy thế hàng nhà Mạc. Mạc Kính Điển xuất lĩnh mười vạn đại quân nam chinh, tướng nhà Lê hàng liên tục, tình thế nhà Mạc rất tốt.

    Đúng lúc này nhà Mạc lại có quyết định ngu xuẩn, bịVi Ngân Báo cổ động, vua Mạc là Mạc Mu Hiệp phái ba vạn quân cùng chống quân Minh.

    Đáng lý nhà Mạc luôn tôn phụng Đại Minh không nên xen vào vũng nước đục này, nhưng Mạc Mu Hiệp có tính toán của mình. Khi hắn lên ngôi có Khiêm vương Mạc Kính Điền chủ chỉquân sự, Ứng vương Mạc Đôn chủ trì nội chính, hai vịnày là con Mạc thái tông, Mạc Mu Hiệp phải gọi là Nhịgia gia, Tam gia gia. Khỏi nói cũng biết hai vịgia gia không coi ấu chúa ra gì.

    Mạc Mu Hiệp từ nhỏ sống dưới bóng hai vịgia gia, nhất là Mạc Kính Điển làm thống soái thảo phạt nhà Lê, sắp thu được thắng lợi toàn diện.

    Điều này làm vịvua trẻ rất lo, chuẩn xác là mu hu của hắn rất lo, vì thế hai mẹ con hợp kế, nếu như có thểchiếm một mảnh đất khác bằng với An Nam thì có thểlp nên uy vọng, không tới mức bịMạc Kính Điển cướp mất hoàng vị, vì thế không ngờgiấu hai vịgia gia, ký quốc hư với Vi Ngân Báo.

    Hai vịgia gia biết được, tất nhiên rất tức gin, nhưng không làm gì nổi, lúc này sứgiảVi Ngân Báo tới, nhịvương từ chối xuất binh.

    Nhưng tên sứgiảđó rất biết ăn nói, cười lạnh:

    - Chúng ta đã giao quốc thư, nếu các ngươi bội tín, chúng ta đem nó đưa lên Bắc Kinh, xem hoàng đế Đại Minh tin các ngươi hay tin bọn ta.

    Thấy nhịvương biến sắc, sứgiảchuyển sang cực lực thổi phồng công tích của Vi Ngân Báo trong mười năm qua, nói:

    - Nếu chẳng phải vương của ta muốn lp quốc, hà tất giao Quảng Nam cho các ngươi? Huống hồ vn là chúng ta tiếp giáp với Đại Minh, các ngươi chỉcần phái binh tương trợ, chuyện thành, các ngươi không tiếp giáp với Đại Minh nữa, không phải nghe lời, tẩy được ác danh trước kia.

    Thế là hai vịvương động lòng, năm xưa Mạc thái tổ bất đắc dĩnhường quốc thổ, kết quảmang tiếng xấu, nếu tiếng xấu này không trừ, sau này có thống nhất thiên hạ, lòng người không phục, có thểcó phản loạn bất kỳ lúc nào.

    Nói cho cùng vì mấy năm qua chiến sự thun lợi làm nhịvương lâng lâng, huống hồ bọn họ biết Đại Minh hơn 30 năm qua không diệt nổi Vi Ngân Báo, tám phần là có thiên mệnh.

    Tất nhiên nhịvương cộng lại hơn trăm tuổi, thấu hết sự đời rồi, bọn họ căn bản không tin Vi Ngân Báo sẽ thực hiện lời hứa, bọn họ không hi vọng chiếm lĩnh được quốc thổ này, cái bọn họ cần là hành vi xuất binh đánh Đại Minh, bọn họ tin như thế rửa sạch được ác danh bán nước trước kia.

    Sau một phen suy nghĩnhịvương lấy danh nghĩa "không thểđểhoàng đế thất tín", quyết thực hiện hiệp ước. Nhưng nhịvương không bán mạng cho Vi Ngân Báo tht, chỉtrú quân biên giới, rồi dùng quân dân tộc thiểu số và quân phương nam ra hàng, rầm rộ kéo tới Quảng Tây, được cảnước reo hò, lp tức xoay chuyển lòng người.

    Nhưng tới Quảng Nam, bọn họ mới biết vì sao Vi Ngân Báo chịu nhường nơi này co mình rồi, vì nơi này sơn cùng thủy tn, điêu dân như lang hổ, các vùng bịVi Ngân Báo vơ vét sạch, còn lại toàn khúc xương khó nhằn, bất kỳ một sơn trại bảo lũy nào cắn một cái cũng gãy răng, đảm bảo không dám cắn cái thứhai.

    Có điều bọn họ chẳng phải quân đội chính quy gì, chẳng ai nói được ai.

    Vi Ngân Báo sau khi có được viện quân không ngờchỉcầm cự được mười tám tháng đã bịđánh cho té đái vãi phân, lùi tới vùng núi trùng điệp giữa biên giới Việt Trung.

    NhịVương hồn siêu phách lạc, ngày đêm lo lắng không thôi ...

    May mà quân Minh dừng bước, tựa hồ có ý đánh lâu dài với Vi Ngân Báo, Nhịvương thở phào, vội hợp kế diệt nam triều trước, rồi đem quân về chống quân Minh.

    Nhưng đúng lúc này có một hung tín làm Nhi vương khiếp vía, Đại Minh đề xuất với nam triều Trịnh Tùng, muốn đổ bộ lên Hiện cảng, mượn đường thảo phạt nhà Mạc phản nhịch ...

    Đây đúng là tin còn đau hơn cảcha chết mẹ cải giá, Mạc Kính Điển ảo tưởng đám nam triều suốt ngày chửi bắc triều phản quốc, có thểnóng máu từ chối cho quân Minh nhp cảnh.

    Nhưng ông ta biết điều này là không thể, đừng nói Trịnh Tùng nay đã cùng đường, dù hắn bình an vô sự cũng tuyệt đối không từ chối yên cầu này.

    Cho nên chẳng có gì bất ngờ, Trịnh Tung lâm vào tuyệt cảnh tóm lấy cọng cỏ cứu mạng này, biểu đạt hoan nghênh, đồng thời ám thịdốc hết quốc lực, giúp Đại Minh dẹp loạn.

    Sau khi xác định ngày tháng cụ thể, Trịnh Tùng cùng Lê vương xuất lĩnh văn võ bá quan tới Hiện cảng đón quân Đại Minh...

    Tuy đã vào tháng Chạp, nhưng Hiện cảng không có mùa đông, chỉcó nước biển xanh biếc, bãi cát trắng mà mịn, cây cối xanh tươi đặc trưng của khí hu cn nhiệt đới.

    Lúc này bên cầu tàu có hai người được một đám đông xúm quanh, một là thanh niên một tráng niên, tráng niên ngồi trên ghế đệm vàng, mặc vương phục màu vàng, mặt trắng trẻo, không vui không buồn, thanh nhiên mặc áo cẩm bào đỏ, ngồi ghế đỏ, nhìn qua một cái thì hiển nhiên người tráng niên tôn quý hơn.

    Nhưng nhìn kỹ thì thấy không ổn, trước tiên thì hai cái ghế xếp ngang hàng, tiếp đó là văn võ xung quanh đều thn trọng nói chuyện với thanh niên trẻ, ít chú ý tới trung niên áo vàng.

    Thanh niên kia thẩn nhiên tiếp nhn, mặc dù tuy chỉtrên hai mươi, nhưng mặt mày uy nghiêm, hơn hẳn trung niên bên cạnh.

    Những người này đúng là quần thần nhà Lê, vịtrẻ tuổi kia là tểtướng, thượng quốc công Trịnh Tùng, cơ nghiệp nam triều do nhà họ Trịnh khai phá, quốc vương cũng là do bọn họ đi tìm về, cho nên từ khi khai quốc tới nay, ba đời nhà họ Trịnh đều nắm chặt đại quyền quân chính.

    Bởi thế vịtrung niên bên cạnh tuy là đế vương nhà Lê, nhưng Trịnh Tùng ngay cảcung kính bề ngoài cũng chẳng có, nếu chẳng phải còn cần dùng lá cờnhà Lê thì e đã soán vịrồi.

    Những đại thân đều do họ Tịnh đề bạt, nên nghe lời Trịnh Tùng, đua nhau hỏi:

    - Công gia, ngài nói đại quân thiên triều chuyến này tới có phải kế mượn đường diệt Quắc không?

    - Đúng đấy bọn họ hoàn toàn có thểtrực tiếp vào Thăng Long từ vịnh Đông Kinh (bắc bộ), vì sao bỏ gần tìm xa, lão thần không yên tâm.

    - Ba mươi năm trước bắc phạt cũng vào thời tiết này, gia tổ suất lĩnh hạm đội từ vịnh Đông Kinh tiến công Thăng Long.

    Trịnh Tùng hắng giọng nói:

    - Kết quảbịMạc tặc giăng xích sắc ngang sông, đốt nửa chiến thuyền, chắc thiên triều cũng lo dm vào vết xe đổ này.

    - Huống hồ thiên triều hơn 170 năm trước rút lui, đã không còn dm chân lên biên cảnh nước ta nữa, sớm đã không quen thuộc nhân sinh địa thế, đổ bộ lên Hiện cảng còn có chúng ta giúp đỡ, là có nhân hòa, triển khai công kích từ quan ải chúng ta trấn giữlà có địa lợi. Thiên triều trước khi dùng binh, chắc có suy tính này.

    Cảđám nghe xong gt đầu liên tục.

    Trước kia Trịnh Tùng và huynh trưởng Trịnh Cối vì tranh quyền không ngừng đấu đá khiến không ít trọng thần tâm ý nguội lạnh đầu hàng bắc triều, nhà Mạc thừa thế tấn công, không ngờTrịnh Cối chống không nổi hàng định, uy vọng họ Trịnh tụt xuống vực sâu.

    Đúng lúc này biểu hiện của Trịnh Tùng làm người ta trố mắt nhìn, hắn đứng vực trước áp lực, cùng văn võ ăn thề "cùng tồn vong với quốc gia", thu lòng người xong, hắn dn quân liều chết kháng cự, nhiều lần kéo nam triều từ bờvực diệt vong về, có thểnói nam triều tới nay chưa vong quốc là công của Trịnh Tùng, tái trí và khí phách của hắn đã được chứng minh không thua kém tổ phụ.

    Lần này Đại Minh mượn đường dẹp nhà Mạc, được Trịnh Tùng hưởng ứng, hoan nghênh nhiệt liệt, kỳ thực hắn đã tính, Đại Minh đánh tới đâu, nam triều thu phục tới đó, đến khi Đại Minh rút lui, còn chẳng phải giao cho nam triều? Nói không chừng chẳng tốn chút sức lực nào mà thu lại được Thăng Long.

    Điều này tất nhiên hắn không giải thích với quần thần, lúc này trong đám quần thần a dua nịnh bợ, hoàng đế nhà Lê , Lê Duy Bang im lặng lắng nghe tựa hồ có kiến giải khác, nói:

    - Chỉe mời thần dễ tiễn thần khó, chẳng may đại quân thiên triều giống hơn trăm năm trước ở lỳ không đi thì chúng ta phải làm sao?

    Lê Duy Bang rất có tài, nhưng số mệnh kém, tới nay đành nhún nhường người trẻ kia, nhưng lời của ông rất có lý , khiến văn võ trầm tư.

    Đối diện với ánh mắt lạnh băng của Trịnh Tùng, Thiên Cổ đế vội cúi đầu xuống, là một con rối ông ta không nên thểhiện trước mọi người, điều này chỉlàm ông ta càng chết nhanh hơn mà thôi.

    Có điều Trịnh Tùng vn giải đáp:

    - Có ba điều, thứnhất, nước ta nguy trong sớm tối, so với vong quốc trong tay Mạc tặc, chẳng bằng quay về với thiên triều. Thứhai, thiên triều không chỉcó một lựa chọn ở chỗ ta, có thểđổ bộ lên Chiêm Thành, với thiên triều chẳng qua xa hơn một chút, nhưng chúng ta từ chối giúp đỡ, có thểkhiến thiên triều phn nộ. Hơn nữa thần có hiểu chút về thống soái Thẩm công, nhìn ngay cảvới kẻ thù truyền đời Nguyên Mông còn áp dụng chính sách mềm dẻo, không lấy chiếm lĩnh làm mục đích, chưa chắc có hứng thú với chúng ta...

    Những lời này làm mọi người khâm phục vô cùng, ngay Thiên cổ đế cũng phải thầm than, sao nhà họ Trịnh lại có phong thủy tốt như thế, đời nào cũng có nhân vt lợi hại.

    Nhưng nếu hắn nghe được lời nói của vịThẩm công với người bên cạnh, khẳng định sẽ không nghĩnhư thế.

Nguồn: tunghoanh.com/quan-cu-nhat-pham/chuong-862-3Tnbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận