Q1- Chương 20 Thoát khỏi tử thần 2 Mọi chuyện quá dễ dàng, dễ dàng hơn tưởng tượng của Nhân rất nhiều. Không biết là do sự bồng bột của tuổi trẻ, cảm giác hóa ra bọn chúng cũng chẳng ghê gớm lắm, hay sự hưng phấn khi nghĩ rằng mình đang tung tăng bay lượn như một con sư tử giữa bầy cừu non… mà Nhân đã dũng cảm, hoặc ngu ngốc vượt lên trên cả Toản để dẫn đầu. Bọn xác sống quá sức chậm chạp, sự lờ đờ của bọn chúng khiến tất cả e dè cảnh giác ban đầu của Nhân đều được dẹp sang hết một bên, anh len lỏi lách sang trái, tránh sang phải, nhẹ nhàng thoát khỏi những cú chộp ếch của mấy con rùa xung quanh. Từ lúc Nhân chạy ngang qua mặt một cái xác sống đến lúc nó nhận ra sự hiện diện của anh rồi quơ quào hai bàn tay thối rữa của mình ra xung quanh thì Nhân đã cách nó mấy bước chân rồi.
“Thật khó để tin mọi người lại là nạn nhân của bầy rùa bò này” Nhân thắc mắc nghĩ thầm. Và khi tiếng gầm của Toản từ đằng sau vọng lên, anh hiểu rằng mình đã bỏ sót một chi tiết rất quan trọng, rằng anh đã sai, rất sai lầm khi ngây thơ nghĩ như thế. Và rằng đã quá muộn để có thể sữa chửa sai lầm chết người này.
“COI CHỪNG !”
Lẽ ra anh phải nhớ đến cái xác Toản vừa xử lý ban nãy trước hành lang, lẽ ra anh phải hiểu rằng nếu có người chậm chạp thì cũng có người nhanh lẹ, vậy thì xác chết cũng có con chậm như rùa, có con nhanh như cắt, lẽ ra anh không nên để sự hưng phấn chiếm hết cả đầu óc của mình, lẽ ra anh đã có thể né tránh cú nhảy vồ đó một cách dễ dàng nếu anh vẫn còn giữ lại sự cảnh giác của mình, nó tuy nhanh, nhưng chẳng thật sự nhanh đến thế, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ còn anh thì quá lơi lỏng mà thôi.… tất cả những thứ lẽ ra đó đã chẳng còn mấy ý nghĩa khi hàm răng của nó đã sắp cắm vào cổ họng anh.
Nhân thực sự không ngờ một cái xác chết nửa giây trước còn lờ đờ như một con nghiện lại có thể trong vòng chỉ nửa giây sau phóng đến chỗ anh. Không chút dấu hiệu báo trước, nó chỉ đơn giản nhìn thấy Nhân và vào vai một con nai tơ hoàn hảo, để rồi trước sự mất cảnh giác của anh khi chạy ngang qua nó mà chẳng thèm liếc tới một cái, con sói đột lốt cừu đã thực hiện một cú dậm nhảy hoàn hảo bay đến giương nanh vuốt chuẩn bị cắm vào da thịt của anh. Nhân hiểu anh sẽ không chết được chỉ với một phát cắn đó, nhưng cái chờ đợi anh phía sau đó thậm chí còn tệ hơn cả cái chết. Thời gian bỗng nhiên trôi qua thật chậm chạp, anh có thể nhìn thấy rõ những giọt máu đang rỉ xuống từ chiếc răng nanh của nó, ánh mắt trắng dã vô hồn đang hau háu nhìn vào cổ họng của anh, hay hai bàn tay lở loét bị thối rữa quá sớm khi phơi ra trước ánh nắng chói chang của buổi ban trưa. Anh thậm chí có thể cảm nhận được mối quan tâm và sự khiếp hãi của Toản đằng sau lưng, có vẻ như ông ta đang cố làm một điều gì đó nhưng anh không rõ cho lắm, vì dù gì thì anh cũng không có mắt gắn sau lưng. Dù sao đi nữa thì anh cũng thầm cảm ơn Toản vì mọi chuyện, hy vọng ông là người kết thúc anh trước khi anh biến thành một trong bọn chúng. Và rồi bỗng nhiên Nhân, lần đầu tiên nghĩ đến gia đình mình, không phải là so sánh với Toản, mà thật sự là nghĩ đến gia đình mình, như họ sẽ ra sao, làm gì khi gặp phải lũ xác sống này? Từ khi mọi chuyện xảy ra đến giờ, anh chưa chân chính nghĩ về sự an toàn của họ một chút nào cả, có lẽ đối với Nhân, gia đình của anh là một thứ tồn tại bất khả xâm phạm, ít nhất là ở vùng này chẳng ai dám đụng đến nhà của anh cả. Thế nhưng lũ xác sống này lại là một chuyện hoàn toàn khác, chúng lan truyền như một dịch bệnh và gia tăng lên theo cấp số nhân, chúng nguy hiểm hơn bất cứ thứ nguy hiểm nào nhà anh hay bất cứ ai đã từng gặp phải. Mong là nhà anh chẳng có ai xem thường bọn chúng như anh đã làm cả, mong là chẳng có ai mắc sai lầm chết người này như anh, mong là họ có thể an toàn…
Tất cả những suy nghĩ đó lướt qua thật nhanh trong đầu Nhân, nhanh đến nỗi khát vọng muốn được sống để về đến nhà và tận mắt thấy họ vẫn an toàn bỗng bừng cháy lên trong anh. Ngọn lửa khao khát được sống đó mãnh liệt đến mức nó đã tạo ra trong anh một niềm tin rằng anh có thể thoát được cái chết đang cận kề trước mắt, mặc dù anh không rõ làm cách nào để thực hiện điều đó khi mà chỉ còn vài phần trăm giây nữa thôi là hàm răng nhầy nhụa những nước bọt và máu thịt kia sẽ cắm phập lên người anh. Dẫu vậy anh vẫn tin… một niềm tin vô căn cứ, nhưng rất mãnh liệt.
Đôi khi có một số người đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, bản năng sinh tồn của họ lại bộc phát và giúp họ làm được những điều vượt quá khả năng bình thường của mình, và Nhân tin rằng khi đầu gối của anh tự khụy xuống mà không hề có tí mệnh lệnh nào của não chỉ đạo thực hiện điều đó, có vẻ như bản năng của anh đã bước vào cuộc chơi. Do vẫn đang trên đà chạy về phía trước, Nhân nhanh chóng mất trọng tâm và người anh té ngã về phía sau. Nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ, nếu anh không lầm, hàm răng của nó tuy không thể cắm chính xác vào cổ họng anh như đã định, nhưng nó vẫn có thể xược qua một nơi nào đấy trên đầu anh, và nhiêu đó cũng đã quá đủ cho một cuộc sống tệ hơn cái chết. Bản năng sinh tồn và niềm tin tuy mãnh liệt, nhưng chúng không phải là phép thần kỳ để giúp anh biến nguy cơ thành an toàn một cách dễ dàng. Anh cần thêm một chút thời gian nữa, chỉ cần một tí nữa thôi thì đầu gối của anh sẽ kịp nhấc lên để đẩy bật nó ra. Nhưng làm sao để có khoảng thời gian quý giá đó đây! “Tách” Một giọt mồ hôi, hoặc là máu của nó rơi lên trán anh. Dẫu biết rằng con mắt của mình sắp là nơi hàm răng của nó cắm phập vào, Nhân vẫn không nhắm tịt mắt lại, anh … vẫn hy vọng vào một điều kỳ diệu nào đó.
“PHẬP!!!” Nhân nghe một tiếng rít xé gió bay vụt sát qua đầu mình, và điều kế tiếp anh nhìn thấy là trán của nó đã bị một con dao găm cắm phập vào. Tác động từ lực phóng của lưỡi dao đã đẩy ngược đầu nó lại một tí, và chút thời gian đó là tất cả những gì anh cần vào lúc này. Đầu gối của Nhân đã kịp thúc vào bụng nó, đẩy bay người nó lên không theo đà phóng đến. Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc, nếu anh tiếp tục té về phía sau mà không làm bất cứ điều gì, rất có thể gáy của anh sẽ đập xuống nền sân trường cứng ngắc này. Hai tay anh từ nãy đến giờ vẫn còn nắm chặt hai bó ghế trên tay, khi nãy anh không có thời gian buông chúng ra để làm bất cứ điều gì cả, và hiện tại cũng thế. Ai mà biết được chỗ gáy anh sẽ đập xuống có từng rơi rớt chút máu nào của lũ xác sống đã lởn vởn ngoài đây hàng giờ đồng hồ hay không, mà cho dù là không có đi chăng nữa, bất tỉnh vì cú va chạm vào lúc này hoàn toàn chẳng phải là một ý hay chút nào. Toản vừa cứu mạng anh một lần nữa, anh không muốn lại phải làm phiền đến ông ta vác anh chạy đi, để rồi cả hai có thể rơi vào tay bọn chúng bất cứ lúc nào.
“Không, mày có thể làm hơn thế mà!” Nhân gào lên trong đầu mình, sẵn đà đang bật nửa sau người lên, anh mượn lực, hất nửa sau thân dưới lên một lần nữa, và trông rất nhẹ nhàng, anh đã hoàn thành một cú lộn ngược người về phía sau, một điều mà rất rõ ràng là vào lúc bình thường, Nhân hoàn toàn chẳng bao giờ đủ tự tin hay dũng cảm hay khả năng để thực hiện cả.
“Dậy!!!” Tiếng quát khẽ và cú vỗ vai của Toản khi ông chạy ngang qua đã đánh thức Nhân khỏi chút bần thần sau khi vừa thoát hiểm. Quệt vội vết máu trên trán, Nhân đứng phắt dật để rồi loạng choạng suýt té nhào khi anh quên mất rằng cả người của mình hiện vẫn không ngớt run rẩy vì chuyện vừa xảy ra. Lấy lại thăng bằng, mặc kệ tất cả biểu hiện bên ngoài cơ thể, Nhân kiên định nhìn về phía trước, lòng tự hứa sai lầm như thế này sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng của anh. Khom người nhặt vội hai bó chân ghế rơi xuống ban nãy cạnh đó, anh lao người về phía trước đuổi theo Toản.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!