Cô Phương Bất Tự Thưởng Chương 2.13


Chương 2.13
Mạc Nhiên là trung thành nhất, hắn là cô nhi, từ nhỏ đi theo Sở Bắc Tiệp, băn khoan ít nhất, cắn mạnh răng một cái nói: “Vào cũng không được, không vào cũng không được.

Cả nước Đông Lâm chuyển sang dùng màu trắng. Vương lệnh đã hạ, trong vòng ba tháng, toàn quốc trên dưới bất kể là quý tộc hay bình dân, hết thảy không được sử dụng những màu tươi tắn. Quần áo, rèm cửa, ngay cả bảng tên màu đỏ biểu thị cát hưng cùng phát tài của các cửa hàng ở ngã tư đường đều bị lệnh cưỡng chế tháo xuống.

Một mảnh không khí trầm lặng.

Hai vị hoàng tử, hai vị hoàng tử duy nhất của Đông Lâm vương trúng độc bất trị. Niên kỷ nho nhỏ, còn chưa đầy mười tuổi, vẫn chưa có tư cách để chôn vào vương gia mộ thất trang nghiêm của vương tộc Đông Lâm, chỉ có thể dựa theo tục lệ Đông Lâm, sau khi hỏa táng rồi đem tro cốt nhỏ bé đó rắc xuống sông, tùy theo thiên địa mà trôi đi.

Sở Bắc Tiệp nhận được tin dữ, vội vàng lãnh binh về nước, một đường cát bay đá chạy, ở ngoài đô thành năm mươi dặm thì bị tả thừa tướng Tang Đàm sớm chờ sẵn ngăn lại.

“Dừng!” Nhìn thấy vương kỳ vô lực phấp phới giữa bầu trời tựa nâu ở phía xa, Sở Bắc Tiệp nhấc tay.

Mười vạn quân tinh nhuệ lặn lội đường xa đang ở tình trạng kiệt sức, ầm ầm dừng lại, gương mặt bị bụi đất làm cho mơ hồ ngạc nhiên nhìn về bọn cấm quân hoàng cung đang giương cung bạt kiếm phía trước.

“Phụng vương lệnh,” Tang Đàm hai tay cầm lấy vương lệnh minh hoàng, ngang nhiên nói: “Đô thành đang lúc tang kỳ của hai vị hoàng tử, vì sợ rằng lệ khí nan giải, quân binh viễn chinh không nên vào thành. Tất cả binh mã lưu thủ tại chỗ, giao cho Phú Lang vương tổng quản.”

Chúng tướng xuống ngựa quỳ nghe, phạm vi vài dặm im lặng không một tiếng động, chỉ có những chữ phát âm rõ ràng của Tang Đàm từng chữ từng chữ không chút cảm tình lọt vào trong tai.

Hoàng hôn buông xuống, tà phong tận xương. Mạc Nhiên nghe xong vương lệnh, tâm lạnh hết một nửa, liếc trộm Sở Bắc Tiệp.

Sở Bắc Tiệp trên mặt không lạnh không nóng, hai tay tiếp qua vương lệnh, đứng dậy.

Tang Đàm lộ ra nụ cười hàm súc, tay giấu trong tay áo, thân thiết nói: “Vương gia cuối cùng cũng về rồi, vương gia cùng đại vương là thân huynh đệ, thỉnh ngàn vạn lần nên khuyên giải an ủi đại vương, đừng vì hai vị hoàng tử mà thương thân. Đại vương lệnh cho Tang Đàm nhất định phải đích thân nghênh tiếp vương gia vào thành.” Thối lui về sau hai bước, đã có khoảng năm mươi người mặc phục sức thị vệ hoàng cung đang chờ đợi trên đường. Tựa hồ sau khi hoàng tử bị độc hại, thị vệ hoàng cung đều thay hết người, trong đám người này không có một gương mặt quen thuộc nào cả.

“Vương gia…” Mạc Nhiên ở bên cạnh Sở Bắc Tiệp khoanh tay đứng thẳng, đè cổ họng xuống nói: “Chúng tướng sĩ rời khỏi quê hương đã một thời gian rồi, ai ai cũng sốt ruột nhớ nhà, hiện tại bỗng nhiên bị mệnh lệnh lưu lại chỗ này, chỉ sợ sẽ có người nhân cơ hội náo sự. Mười vạn quân tinh nhuệ, nếu xảy ra chuyện thì thật sự không ổn. Bây giờ nên làm như thế nào, thỉnh vương gia chỉ thị.”

Tang Đàm bất động thanh sắc, nhè nhẹ ho một tiếng, đối Mạc Nhiên nói: “Vương lệnh mà bổn thừa tướng vừa tuyên đọc, tướng quân không nghe rõ sao? Binh tướng do Phú Lang vương quản lý.”

“Tả thừa tướng, thứ cho Mạc Nhiên mạo muội, chuyện trong quân doanh không thể khinh thường, nhiều binh lính như vậy tụ tập ở đây, vạn nhất xảy ra…”

“Câm miệng!” Sở Bắc Tiệp nãy giờ vẫn một mực không lên tiếng đột nhiên quát khẽ.

Mạc Nhiên hoảng sợ im miệng, cúi đầu xuống.

Tang Đàm đang lo lắng không biết ứng phó với Mạc Nhiên như thế nào, thấy Sở Bắc Tiệp mở miệng, vội vàng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đại vương ở trong cung đang chờ, thỉnh vương gia lên ngựa, theo ta vào thành.” rồi lệnh người đem tọa kỵ của Sở Bắc Tiệp đến.

Sở Bắc Tiệp ở Đông Lâm chưởng quản binh quyền nhiều năm, không thích a dua nịnh hót, đối với những người ăn chơi trác táng quát mắng thẳng mặt, chúng quý tộc đối với hắn vừa e vừa hận. Ngày trước đương nhiên là không sợ đám tiểu nhân này, nhưng trước mắt xảy ra đại sự hai vị hoàng tử bị hại, Sở Bắc Tiệp người lại đang ở biên cương, áp đại quân về thành, nếu có tiểu nhân nhân cơ hội hãm hại, khó đảm bảo rằng đại vương sẽ không sinh nghi. Mạc Nhiên hiểu rõ những chuyện ở phương diện này nhất, thầm nghĩ bất luận thế nào cũng không thể để vương gia một mình vào kinh, trầm giọng nói: “Mạc Nhiên và tùy thân hộ tướng đều cùng vương gia vào thành.”

Không ngờ lời này vừa đúng với tâm ý của Tang Đàm, hắn cười nói: “Thân tướng tùy thân của vương gia không cần lưu lại chỗ này, có thể cùng vương gia vào thành. Đại vương còn nói, lần này thảo phạt Bắc Mạc liên tiếp đại thắng, phải trọng thưởng cho các vị tướng quân có công. Nghe nói Mạc Nhiên tướng quân là gương cho binh sĩ, mấy lần lập hạ đại công, đại vương nói, thỉnh Mạc Nhiên tướng quân cùng Trấn Bắc vương một đạo tiến cung, đại vương phải đích thân ban thưởng.”

Tang Đàm càng cười thân thiết, mọi người càng cảm thấy trong lòng phát trầm, bốn chữ một lưới bắt hết cư nhiên không hẹn mà cùng hiện ở trong lòng, tất cả đều nắm chặt bảo kiếm bên hông, nhìn Sở Bắc Tiệp.

Thân hình sừng sững của Sở Bắc Tiệp phảng phất như suốt đời đều sẽ không nghiêng dù chỉ một chút, môi mỏng nhẹ mím, hình nét tựa đao tước ở dưới ánh tà dương giống như đúc bằng sắc mà không có lấy một tia biểu tình. Lo lắng nhìn về đô thành hùng vĩ tráng lệ phía xa, Sở Bắc Tiệp thản nhiên nói: “Tang Đàm, trả lời ta một vấn đề.”

Tang Đàm bị ngữ khí lãnh liệt tựa băng đông lạnh đến run lên, người trước mặt này là Đông Lâm đệ nhất mãnh tướng uy danh kinh sợ tứ quốc giết người như rạ, trước mắt lại đang chỉ huy mười vạn quân tinh nhuệ vừa mới từ sa trường chém giết trở về, giờ phút này nói sai một chữ, Trấn Bắc vương giết chết hắn một thừa tướng ngày thường uy phong bát diện này dễ như ngắt chết một con kiến. Hắn không dám tiếp xúc với ánh mắt sắc bén của Sở Bắc Tiệp, cúi đầu nói: “Vương gia thỉnh hỏi, Tang Đàm nhất định ngôn vô bất tẫn.”

“Ngươi có tin bổn vương cùng cái chết của hai vị hoàng tử có liên quan không?”

Câu hỏi này xảo quyệt vô cùng.

Nếu cái mà Sở Bắc Tiệp hỏi là “Đại vương phải hay không cho rằng cái chết của hoàng tử cùng bổn vương có liên quan”, Tang Đàm có thể bày ra bản sắc của thần tử, không dám tự tiện phỏng đoán tâm ý của đại vương, công bố bản thân chỉ là một quan viên đến truyền đạt vương lệnh.

Nhưng Sở Bắc Tiệp nói chuyện sắc bén, hỏi thẳng tâm ý của Tang Đàm, không đến phiên Tang Đàm pha trò nói không biết. Như thế, Tang Đàm nếu không muốn cùng Sở Bắc Tiệp trở mặt, chỉ còn hai con đường có thể đi, thực ngôn bẩm báo hoặc nói dối.

Tang Đàm đương nhiên không dám ở trong tình thế này mà cùng Sở Bắc Tiệp trở mặt, lời nói thật là vạn vạn không thể nói, kia chẳng khác nào đem cổ của chính mình đưa đến trước lưỡi kiếm của Sở Bắc Tiệp; nhưng nếu như bản thân ở trước mặt mười vạn tướng sĩ chính miệng nói ra câu “Tang Đàm tuyệt đối không tin vương gia cùng cái chết của hoàng tử có can hệ”, vạn nhất tương lai có tiểu nhân nhắc đến chuyện này khiến đại vương truy cứu, vậy đã đủ để đem hắn Tang Đàm dùng tội danh cùng Trấn Bắc vương cộng đồng mưu nghịch để vấn tội, tru di cửu tộc.

Nhất thời vô số ý niệm lướt qua trong lòng, dù Tang Đàm ở Đông Lâm nổi tiếng là trầm ổn, cũng không thể không mồ hôi đẫm lưng, gương mặt tái nhợt, ngập ngừng nói: “Vương gia… Này này… Này…”

“Câu hỏi này rất khó trả lời?” Sở Bắc Tiệp tựa tiếu phi tiếu: “Tả thừa tướng chỉ cần hồi đáp, ngươi nghĩ là có liên quan, hay là không liên quan?”

Bị ánh mắt bản chất trí tuệ của Sở Bắc Tiệp quét qua, Tang Đàm loạng choạng thối lui hai bước: “Hạ quan vạn vạn không dám… Không dám…” Đưa tay lên sờ, mồ hôi lạnh từ kẽ tay liên tiếp chảy xuống.

“Ha ha…” Không đợi Tang Đàm trả lời, Sở Bắc Tiệp ngửa mặt lên trời cười dài, trên mặt xẹt qua một tia bi phẫn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, rồi chợt thu tiếng cười lại, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Trấn Bắc vương phủ, liệu có phải đã bị quét sạch?”

Tang Đàm sắc mặt kịch chấn: “Tuyệt đối không có chuyện này! Ai… Ai phân tán lời đồn như thế?” Đôi tay giấu trong tay áo của hắn run đến lợi hại.

Có thể ở trước mặt Trấn Bắc vương đại danh đỉnh đỉnh nói dối mà mặt không đổi sắc, thiên hạ e là chỉ có một nữ nhân kia.

Sở Bắc Tiệp xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn hắn một cái, lại tiếp tục nhìn xa về phía đô thành, tinh thần phảng phất như đã xuyên qua năm mươi dặm ngắn ngủi này, về đến vương phủ quen thuộc. Thật lâu sau mới mở miệng thở dài: “Tiểu viện tận cùng sườn Đông của vương phủ, trước cửa có trồng hoa Đoạn Tử. Trong căn phòng đó, có đặt một cổ cầm.” Hắn thở dài một lúc lâu, thanh âm trầm xuống, lạnh lùng phát lệnh: “Bắt lấy.”

Da đầu Tang Đàm sớm đã từng trận từng trận run lên, nghe thấy mệnh lệnh của Sở Bắc Tiệp, hắn đánh mạnh rùng mình một cái, vừa mới cắn răng cầm lấy vật trong tay, Mạc Nhiên đã nhanh nhẹn xông lên. Hắn là một quan văn, làm sao là đối thủ của tướng quân kinh nghiệm đầy mình trên sa trường, nhất thời ngã lộn nhào.

Tang Đàm ngã trên mặt đất,vừa kinh vừa sợ, giọng run run nói: “Bản thừa tướng là người truyền vương lệnh, ngươi đây là mưu phản.” Phía sau vài thân vệ bên cạnh Sở Bắc Tiệp xông lên trên, buộc chặt lấy hắn.

Mười mấy tên cung đình thị vệ đi theo Tang Đàm càng không phải nói, vừa có dị thường, còn chưa kịp có phản ứng, mấy trăm lợi kiếm chói lọi xung quanh đồng thời rời khỏi vỏ, đem bọn họ bao vây.

Trong phút chốc, đoàn người đến đón tiếp Sở Bắc Tiệp vào thành biến thành một gói bánh chưng bị trói chặt chẽ.

Mạc Nhiên đem Tang Đàm hướng dưới chân Sở Bắc Tiệp quỳ xuống, bẩm báo nói: “Vương gia, trong tay áo hắn có ẩn giấu đoản nỏ. Thật hiểm độc, ba tiểu tiễn đã căng trên huyền đều có ngâm độc, cự ly gần phóng ra, khó có người có thể tránh thoát.”

Một tiếng trầm đục vang lên, đoản nỏ cùng tiễn đều bị vứt xuống đất cát vàng, một trận bụi đất nhè nhẹ bay lên.

Tầm mắt của Sở Bắc Tiệp dừng trên đỉnh đầu của Tang Đàm. Tang Đàm cả người run rẩy, thê tử cha mẹ của hắn đều ở trong đô thành, nói gì cũng không thể không màng đến tính mạng cửu tộc mà hướng Sở Bắc Tiệp cầu một con đường sống, nếu đã cầm chắc cái chết, không bằng tráng liệt một chút, ngẩng khuôn mặt đường nét cơ bắp run rẩy không ngừng lên, khàn giọng nói: “Sở Bắc Tiệp, ngươi chẳng lẽ thật sự tưởng rằng giết đi hai vị hoàng tử, đại vương không còn hậu nhân, Đông Lâm vương vị sẽ đến phiên ngươi đến ngồi hay sao? Mất trí phát rồ như thế, đại vương anh minh hơn người, làm sao không nhìn ra độc kế của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, Trấn Bắc vương phủ đã bị quét sạch rồi, tất cả nghịch đảng ngươi giấu bên trong đô thành đã bị đại vương nhất cử phá hoạch! Hận là hận ta cả đời chỉ làm một quan văn, không đủ tâm ngoan thủ lạt, phóng ra ba độc tiễn ngay ngực ngươi.”

Sở Bắc Tiệp mặc cho hắn tựa cuồng khuyển rít gào nửa ngày, mày cũng không chau lấy một cái, tầm nhìn dừng trên đoạn tiễn màu xanh xám dưới đất, sâu kín hỏi: “Cung tiễn này, là đại vương bày mưu đặt kế?”

“Hừ! Nếu không phải đại vương niệm tình huynh đệ, không đành lòng thương tổn mạng của ngươi, hy vọng có thể đem ngươi dụ vào trong cung rồi mới xử phạt, ta làm sao lại hết lần này đến lần khác bỏ qua cơ hội giết chết ngươi?” Tang Đàm vẻ mặt hối hận.

Sở Bắc Tiệp khinh thường nói: “Cung tiễn vừa phóng ra, bất luận có thể lấy mạng của bổn vương hay không, ngươi thân ở trong mười vạn quân tinh nhuệ của ta, cũng nhất định chết không có chỗ chôn thân. Không dám động thủ, sợ chết thì sợ chết, cư nhiên còn nói ra những lời khẳng khái buồn cười.”

Gương mặt già nua của Tang Đàm đỏ lên, như con ếch căng da trợn tròn đôi mắt, hắn liếc mắt khinh thường vài cái, lại một chữ cũng không nói nên lời.

Sở Bắc Tiệp khoanh tay ở phía sau, đến khóe mắt cũng không liếc Tang Đàm một cái mở miệng: “Hai vị hoàng tử chết yểu, xác thực khiến cho bổn vương trở thành người thừa kế thuận vị nhất của vương vị Đông Lâm. Nhưng đại vương lại có chứng cứ gì nhận định là do bổn vương làm?”

Tang Đàm lộ ra thái độ ương ngạnh của văn nhân, quay đầu không nói.

Mạc Nhiên ở phía sau hắn lạnh lùng nói: “Tả thừa tướng chưa bao giờ dẫn quân, không biết quy củ trong quân doanh. Chúng ta phàm là gặp phải tù binh không chịu hợp tác đều sẽ trước cởi hết quần áo, tùy các huynh đệ tìm vui một phen, sau đó mới lại khảo vấn.”

Gương mặt của Tang Đàm thoắt một cái trắng toát.

Trong quân doanh không có nữ nhân, hơn vạn binh lính cấm dục nhiều tháng, đoán cũng đoán được hai chữ “tìm vui” này có ý tứ gì. Nghiêm hình tra tấn cũng thôi đi, hắn nếu thật sự bị cởi hết quần áo rồi chịu lấy khuất nhục kiểu đó, cho dù chết cũng không còn mặt mũi đi gặp tổ tông dưới đất, lập tức cả người run run, không còn ương ngạnh nỗi nữa.

“Nói đi.” Sở Bắc Tiệp đứng ở chỗ cũ, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra nói nhỏ.

Tang Đàm mồ hôi lạnh rơi róc rách, oán hận quay đầu trừng mắt liếc Mạc Nhiên một cái, cắn răng nói: “Vương gia tưởng rằng độc kế của bản thân thật sự thiên y vô phùng? Đại vương ngay đêm đó đã bắt được tặc tử hạ độc, sau khi nghiêm hình khảo vấn, người nọ thú nhận là gian tế của Bắc Mạc quốc, mà người cung cấp độc dược là một nữ tử họ Bạch tên Phinh Đình. Hừ, Bạch Phinh Đình không phải là nữ nhân được sủng ái trong phủ của vương gia sao?”

Mạc Nhiên chấn động mạnh, ngạc nhiên nhìn về phía Sở Bắc Tiệp.

Bóng dáng tựa đá tảng của Sở Bắc Tiệp không chút sứt mẻ, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn. Trong quân một mảnh yên lạnh, ngay cả ho nhẹ cũng không có một tiếng, đều nhìn chằm chằm chủ soái thiên hạ uy danh chính thịnh này.

Dưới sự bao phủ của tia tịch dương cuối cùng, Sở Bắc Tiệp rốt cuộc cũng nhẹ giọng hỏi: “Mạc Nhiên, tình thế trước mắt, ngươi xem thế nào?”

Mạc Nhiên không biết vì sao, cư nhiên khẩn trương đến mức hai tay run run, hoảng sợ quỳ xuống, kinh nghi nói: “Nếu những gì Tang Đàm nói là thật, vậy thì sự nghi ngờ mà đại vương đối với vương gia, chỉ sợ là không có cách để tiêu trừ rồi.”

Nhất thời, trên bình nguyên to lớn một mảnh tĩnh mịch.

Chúng tướng lĩnh đứng ở phía trước, đem lời của Sở Bắc Tiệp cùng Mạc Nhiên nghe đến rõ ràng rành mạch.

“Ngươi có tin bổn vương sẽ hại hai vị hoàng tử không?”

“Không tin.”

“Đại vương sẽ tin sao?”

Mạc Nhiên do dự một lúc, dứt khoát nói: “Đại vương sẽ tin. Dựa theo tiền lệ kế thừa của vương tộc, nếu đại vương vô hậu, vương gia chính là người kế thừa vương vị, mà người chỉ thị hạ độc, lại là nữ tử từng cùng vương gia có giao tình. Nay vương gia dẫn đại quân trở về, đại vương có thể nào không nghi ngờ?”

Sở Bắc Tiệp ngẩng đầu nhìn màn đêm buông xuống, ngay cả tia tịch dương đỏ thẫm cuối cùng cũng mất đi, lẩm bẩm nói: “Có thể thấy được đại vương cũng là bất đắc dĩ. Nếu ta phụng mệnh vào thành, đại vương cũng sẽ bất đắc dĩ, đem bổn vương cùng tất cả những người có liên quan đến Trấn Bắc vương phủ toàn bộ giết hết. Vì sự yên ổn của Đông Lâm, đổi lại là bổn vương, bổn vương cũng sẽ làm như vậy.” rồi thản nhiên thở dài.

Bịch, bịch, bịch vài tiếng, chúng tướng lĩnh đằng sau vẻ mặt trang nghiêm, toàn thể quỳ xuống.

Thần Uy tướng quân quân xá* trầm giọng nói: “Chúng ta nguyện cô thân vào thành, vì vương gia hướng đại vương làm sáng tỏ sự thật. Quân xá sẽ lấy tính mạng toàn tộc ra vì vương gia làm đảm bảo.”

(*Quân xá: quân ở đây chỉ người anh, bạn bè tôn nhau cũng gọi là quân; xá là tiếng để gọi những người hàng dưới mình. Hai từ này chắc-là để đại diện cho “huynh đệ”.)

“Chúng ta cũng nguyện ý lấy tính mạng toàn tộc ra vì vương gia đảm bảo!” Lời thề của mọi người vang vọng trên bầu trời cao đen nghịt.

“Các ngươi theo ta chinh chiến nhiều năm, đại vương nếu nghi ta, làm sao lại bỏ qua cho các ngươi? Vào thành, bất quá chỉ còn đường chết. Hai con đường trước mắt đều là tuyệt lộ, vào thành, chúng ta chịu chết là chuyện nhỏ, nhưng quân lực của Đông Lâm sẽ bởi vì tập thể tướng lĩnh bị giết mà nguyên khí đại thương, khiến cho Đông Lâm chẳng những vô lực mở rộng ranh giới, thậm chí ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không đủ; nhưng nếu như không phụng mệnh vào thành, đại vương sẽ nhận định chúng ta muốn làm phản.”

Mạc Nhiên là trung thành nhất, hắn là cô nhi, từ nhỏ đi theo Sở Bắc Tiệp, băn khoan ít nhất, cắn mạnh răng một cái nói: “Vào cũng không được, không vào cũng không được. Đại vương nếu đã sinh lòng nghi ngờ, nhất định sẽ không chịu buông tha cho vương gia, vương gia hiện tại là cưỡi lên lưng hổ khó xuống trở lại, không bằng đánh vào trong thành đi. Vương gia cũng là người thừa kế vương vị Đông Lâm a.”

“Công vào đô thành không hề khó, tinh binh của Đông Lâm nay đều ở hết trong tay của bổn vương, đây cũng là nguyên nhân đại vương kiêng kị bổn vương.” Sở Bắc Tiệp lắc đầu nói: “Nhưng cho dù đánh vào đô thành, giết đại vương đăng lên vương vị, Đông Lâm lại sẽ như thế nào? Một khi nội loạn, quốc nội lòng dân bàng hoàng, thần dân không thể đồng tâm, chư quốc bên ngoài như hổ rình mồi sẽ nhân cơ hội xâm chiếm. Chúng ta hy vọng Đông Lâm sẽ rơi vào bước đường bị địch quốc mổ xẻ sao?”

Một lời nói đến Mạc Nhiên cúi thấp đầu xuống.

Tất cả mọi người đều biết Sở Bắc Tiệp đang suy nghĩ, không dám quấy rầy, quỳ trên mặt đất không lên tiếng.

Trên bình nguyên gió thổi đến ngày càng sắc bén, lá cờ không ngừng đập vào cột cờ, mấy vạn tinh binh, trầm mặc chờ đợi quyết định của chủ soái.

“Để hại ta, nàng cư nhiên không tiếc tiết lộ bản thân là kẻ chế độc dược. Có thể thấy vì Quy Lạc, nàng là cái gì đều không để ý đến nữa…” Hắn chậm rãi xoay người, khóe môi gợi lên một chút cười khổ: “Hại Đông Lâm lâm vào nguy hiểm nội loạn, càng khiến cho Đông Lâm cùng Bắc Mạc trở thành tử địch, hảo, hảo kế.” Hắn cười khổ lắc đầu một lát rồi dần dần thu liễm ý cười, trên mặt thần sắc nhất chỉnh, khôi phục dáng vẻ quyết sách ngàn dặm trên sa trường, khí khái ngạo mạn trước quân, trong mắt thần quang khác hẳn, cao giọng quát: “Chúng tướng nghe lệnh!”

“Có!”

“Lập tức tiến công đô thành. Sau khi công phá tường thành, không gặp phải chống cự không được phép giết chóc, bình dân hết thảy đuổi vào phòng xá, quý tộc toàn bộ buộc lấy chờ đợi xử lý.” Sở Bắc Tiệp lại quát lệnh: “Thần Uy tướng quân!”

“Có mạt tướng!”

“Sau khi phá thành, ngươi lĩnh một vạn nhân mã, phụ trách chỉnh đốn trật tự trong thành, phái binh đóng giữ ở ngoài phủ đệ của vương tộc cùng các đại thần, nghiêm cấm có người thừa dịp loạn cướp tài sản.”

“Tuân lệnh!”

“Thần Dũng tướng quân!”

“Có mạt tướng!”

“Sau khi phá thành, ngươi lĩnh hai vạn nhân mã, đóng ở bên ngoài đô thành, không được để bất cứ người nào trong thành chạy thoát ra ngoài, nghiêm cấm hướng các thành thị khác phát tán tin tức đô thành nội loạn.”

“Tuân lệnh!”

“Thần Võ tướng quân, ngươi theo bổn vương một đạo, dẫn binh đem hoàng cung bao vây, chúng ta giết vào trong hoàng cung, đi gặp đại vương.”

“Tuân lệnh!”

Một loạt mệnh lệnh tuyên bố xuống, Sở Bắc Tiệp lộ ra sự thong dong sau khi bày mưu tính kế một cách nhất quán, thản nhiên mỉm cười nhìn lướt qua các tướng lĩnh một vòng: “Lần này là vì Đông Lâm, cũng là vì bảo vệ chính chúng ta. Mọi người nhớ rõ, lần này không giống những lần công thành trước, chúng ta dùng binh lực cường đại nhất toàn bộ Đông Lâm đối kháng với quân canh giữ đô thành lòng đã sớm náo động, có thể dễ dàng khống chế cục diện, giết càng ít người càng tốt.”

“Cẩn tuân Trấn Bắc vương chi mệnh!”

Dưới bầu trời đêm, đội ngũ đông nghịt, dài dằng dặc uốn lượn tựa rắn cấp tốc hướng Đông Lâm đô thành nhào vào.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/49799


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận