Đấu Khải
Tiết 178: Gặp lại
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Trong nháy mắt, tâm tình Mạnh Tụ lạnh buốt.
Trong túi hắn trừ ngân phiếu một ngàn lượng còn có lệnh bài Đông Lăng vệ, cho dù hắn có thể giải thích rõ ràng bản thân không phải đến điều tra, hắn đích thực là cố giao của Lưu Bân thì như thế này cũng đủ để gây ra hậu hoạn khôn lường. Nếu gặp quân sư Lưu Bân, Mạnh Tụ không sợ cho hắn biết thân phận chính mình. Lưu Bân hiểu được lợi hại, chỉ cần Mạnh Tụ còn có giá trị lợi dụng thì mọi người có thể là minh hữu hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng đối mắt với đám sơn tặc lỗ mãng này thì Mạnh Tụ không có lòng tin đến vậy. Nếu đám người này biết trấn đốc Đông Bình và Lưu quân sự Hắc Sơn quân có quan hệ thì so với bị bắt mười tên Hàn Khải Phong càng đáng sợ hơn.
Hắn đã hối hận vì ý niệm đến cầu trợ ngày hôm nay.
Hai tên nam tử giơ đuốc đến gần Mạnh Tụ, trên người chúng tán phát lên mùi miệng thối và mồ hôi nồng đượm. Mạnh Tụ ngầm súc lực chuẩn bị sử dụng Minh giác đoạt binh khí trên tay bọn họ, sau đó cướp đường giết ra. Nhưng lúc này đột nhiên có một tiếng nói thanh thúy vang lên: "Triệu thúc chậm đã, người này là bằng hữu của ta."
Hình như người nói chuyện rất có uy tín trong đám người, hai tên muốn lục soát người lập tức dừng tay, quay đầu nhìn lại.
Tên đầu lĩnh hỏi: "Thất thiếu, người này là bằng hữu của ngươi? Ngươi có nhìn lầm không?"
"Không lầm, hắn là bằng hữu của ta, ta biết hắn, Triệu thúc để bọn họ tránh ra đi."
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Nếu đã là bằng hữu của Thất thiếu thì không thành vấn đề, hai ngươi không được đắc tội với khách nhân."
Không khí trên hiện trường thả lỏng xuống, đao còn gác trên cổ Mạnh Tụ cũng được thu lại, đám nam tử hung thần ác sát kia dần lui ra sau. Có người thổi tắt đèn đuốc, trong hắc ám có một tráng hán cao lớn đến gần, không nói gì cả, chỉ vỗ vỗ lên vai Mạnh Tụ, nói "Không biết là bằng hữu của Thất thiếu. Vừa rồi có chỗ đắc tội, mong tiên sinh đừng chê trách."
Mạnh Tụ nghe ra thanh âm này là của tên đầu lĩnh, hắn vội trả lời: "Nơi nào, là tại ta tới quá lỗ mãng, đã kinh nhiễu đến chư vị. Mọi người đều vì tính mạng, làm việc cẩn thận một chút là chuyện hiển nhiên."
"A a, nếu tiên sinh và Thất thiếu đã là người quen cũ thì chúng ta xin đi trước. Tiên sinh và Thất thiếu nói chuyện đi."
"Được được, chư vị đi thong thả, không tiễn không tiễn … "
Đám phỉ tặc tới đột ngột mà đi cũng rất nhanh, mang theo đèn đuốc và đao kiếm như gió cuốn mây tan dần tán đi, chỉ còn lại một thiếu niên đứng lẻ loi trước cửa. Ánh trăng bàng bạc chiếu lên thân thể gầy gò của thiếu niên hắt xuống mặt đất một chiếc bóng cao cao.
Nhìn thiếu niên thanh tú mặc một thân áo vải trước mặt, mồm Mạnh Tụ há hốc, không dám tin tưởng vào đôi mắt mình. Phải để đối phương lên tiếng chào hỏi trước: "Mạnh trưởng quan, đã lâu không gặp."
"Tần Huyền? Sao lại là ngươi?"
Tuy Tần Huyền mặc một thân áo vải bình dân, nhưng dung mạo hắn vẫn thanh tú như xưa. Cặp lông mày thanh tú nhàn nhạt, sống mũi cao cao, hai mắt linh động có thần, thân hình mảnh khảnh mà thẳng tắp như cây đón gió.
Hắn trịnh trọng gật đầu, trên mặt là vẻ vui sướng xuất phát từ tận đáy lòng: "Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe thấy tiếng rất giống giọng Mạnh trưởng quan, ta còn thật không dám tin tưởng. Bọn họ không làm gì ngài chứ?"
Mạnh Tụ chầm chậm lắc đầu, hắn chăm chú nhìn người trước mắt, so với đứa con nít còn khóc lóc trong ký ức thì Tần Huyền hiện tại rõ ràng đã thành thục hơn rất nhiều. Trên người con cháu phú gia ngày xưa này tán phát ra một cỗ khí tức cô độc nhàn nhạt. Nụ cười trên mặt lộ ra vẻ tang thương, u buồn mà kiên nghị không xứng với tuổi tác.
Nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng Mạnh Tụ cảm thấy rất ấm áp. Thấy Tần Huyền hắn tựa như thấy lại chính mình khi còn mới tới Đông Bình, còn là một sĩ quan trẻ tuổi tràn đầy mơ tưởng hão huyền, nhớ lại những ngày ý khí còn phấn chấn mà chua xót, trong lòng hắn như có trăm mối cảm xúc chợt ùa về.
"Tần Huyền ngươi đột nhiên rời đi đâu? Hại cho ta lo lắng thật lâu, sợ ngươi xảy ra chuyện."
Thanh âm Tần Huyền vừa ôn hòa lại thanh thúy: "Ta cũng luôn mong nhớ Mạnh trưởng quan ngài a."
Nghe thấy tiếng nói ổn trọng của thiếu niên, trong lòng Mạnh Tụ thầm cảm khái. Ánh mắt, nụ cười của đối phương đã không phải là thiếu niên rời bỏ mình trước kia mà đã trưởng thành, là một người thông tuệ mà thành thục.
Mạnh Tụ theo thói quen vươn tay muốn vỗ lên đầu Tần Huyền, nhưng tay giơ lên giữa trời rồi dừng lại, thiếu niên trước mắt đã không phải đứa con nít ngày đó ghé vào đầu vai mình mà khóc lớn nữa rồi.
Nhìn ra sự lúng túng của Mạnh Tụ, Tần Huyền khẽ cười.
Hắn vươn tay ra nắm chặt tay Mạnh Tụ, quan thiết nói: "Mạnh trưởng quan, đây không phải là chỗ nói chuyện. Đi, ta mời ngài uống rượu."
Mạnh Tụ vốn cho là Tần Huyền sẽ dẫn hắn tới chỗ bí mật nào đó nói chuyện, không ngờ đối phương lại mang hắn tới khu thành Nam, trở đi trở lại trên phố hai vòng mới bước vào trong một quán rượi nhỏ.
Tửu quán này xem ra rất đắt khách, bên trong đã có không ít người ngồi, tiếng người nói chuyện ồn ào một mảnh.
Mạnh Tụ mới đứng ở cạnh cửa đã có thể cảm nhận được một cổ hơi người và mùi rượi hỗn tạp lẫn với sóng nhiệt xộc đến.
Nhìn thấy bên trong ồn ào huyên náo, Mạnh Tụ nhíu mày lại, song Tần Huyền lại không chút để ý. Hắn gọi hầu bàn tới quăng cho mấy xu tiền đồng, nói: "Tìm cho chúng ta một bàn an tĩnh và một hũ nhiệt tửu cộng hai dĩa đồ xào."
Hầu bàn ân cần dẫn bọn họ tới một chiếc bàn đặt trong góc tửu quán rồi mời bọn họ ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi Tần Huyền mới tươi cười cầm lấy bầu rượi rót cho Mạnh Tụ một chén.
Hắn lại gần bên tai Mạnh Tụ thầm thì nói: "Ồn ào cũng có chỗ tốt của ồn ào. Hỗn loạn như vậy thì ai cũng không nghe được chúng ta nói chuyện, so với ở trong bao sương còn an toàn hơn."
Mạnh Tụ cười cười, nghĩ thầm xem ra Tần Huyền trải qua nửa năm qua cũng không đơn giản: "Tần Huyền, nửa năm qua ngươi ở đâu? Sao lại đi cùng với đám người Hắc Sơn quân?"
Tần Huyền lắc đầu cười cười, trong nụ cười có một loại cảm giác tang thương nhìn thấu thế sự, hắn giơ chén rượu lên mỉm cười nói "Mạnh trưởng quan, chúng ta đã thật lâu không gặp mặt. Hôm nay có thể gặp lại, đó là kinh hỉ ngoài ý, trước phải uống một chén ăn mừng. Tới, ta kính ngài!"
Hai người chạm cốc một hơi cạn sạch. Mạnh Tụ thở khà một hơi rồi buông chén xuống, lúc này hắn mới ý thức được thiếu niên còn chưa trưởng thành thì không nên uống rượu. Nhưng mà động tác và ngữ khí Tần Huyền đều cực kỳ thành thục ổn trọng, hắn căn bản nhớ không nổi đối phương là một người tuổi vị thành niên.
"Mạnh trưởng quan, chuyện của ta nói ra thì rất dài dòng, hiện giờ thật cũng không cần gấp gáp. Ngược lại vì sao ngài lại muốn tìm đám người Triệu Côn? Bọn họ không phải là người tốt gì. Ngài là mệnh quan triều đình, nếu tìm bọn họ làm việc sẽ dẫn đến hậu hoạn khôn cùng a."
Mạnh Tụ trầm ngâm lại hỏi "Triệu Côn? Ngươi đang nói tên đầu lĩnh lúc nãy. Bọn họ là người Hắc Sơn quân sao?"
Tần Huyền lắc đầu "Không phải, nhưng cũng có thể nói tuy hai mà một?"
"Đám người Triệu Côn là phỉ tặc bản địa, không phải là chi nhánh của Hắc Sơn quân, nhưng bình thường bọn hắn có giúp Hắc Sơn quân làm một số việc, cũng tính là thủ hạ dưới tay Hắc Sơn quân. Tỷ như Mạnh trưởng quan ngài muốn liên hệ với Hắc Sơn quân đều phải thông qua bọn họ trước, sau đó bọn họ mới liên hệ chuyển cáo cho người liên lạc ở bản địa của Hắc Sơn quân."
Mạnh Tụ đã minh bạch... Nói như vậy lão đại giáo bọn họ là vây cánh của tổ chức Hắc Sơn quân?"
Vây cánh… a a… Mạnh trưởng quan ngài nói chuyện luôn thú vị như vậy. Đúng là ý tứ đó, bọn họ không phải người của Hắc Sơn, nhưng giúp Hắc Sơn quân làm việc, cũng có thể giơ cờ hiệu Hắc Sơn quân lên để hành tẩu giang hồ, bằng hữu trên giang hồ thường sẽ cấp cho mặt mũi."
Mạnh Tụ trầm ngâm rồi hỏi: "Tần Huyền, ngươi có biện pháp thông tri với liên lạc bản địa của Hắc Sơn quân không? Là người thuộc Hắc Sơn quân chân chính, ta có việc gấp muốn gặp hắn."
Tần Huyền nhìn kỹ Mạnh Tụ một lát, sau đó hắn cười, mắt híp lại thành một khe nhỏ, cái mũi vểnh lên, mỉm cười nói "Ngài đã nhìn thấy, đó chính là ta."
Mạnh Tụ lại há hốc mồm, hắn chăm chăm nhìn Tần Huyền rất lâu, nhìn đôi mắt trong veo linh động của thiếu niên, hắn rất muốn nói Hắc Sơn quân không phải là con đường tốt đẹp gì, sống chung với chúng sẽ không có tiền đồ … Nhưng nhớ tới tao ngộ nhà tan cửa nát của thiếu niên, Mạnh Tụ chỉ có thể thở dài một tiếng, không nói được lời nào ra khỏi miệng.
Rất nhiều lúc không phải người tuyển chọn đường mà đường tuyển chọn người, mỗi người đều có con đường riêng của mình, trước mặt hiện thực nghiệt ngã những lời khuyến cáo đều sẽ trở nên bất lực.
Mạnh Tụ chầm chậm nói: "Tục thoại nói cách nhau ba ngày phải trợn mắt, lè lưỡi mới nhìn thấy nhau, song không ngờ ngươi thật sự trở nên quá lợi hại như vậy. Ngươi nhớ cẩn thận nhiều hơn, làm bạn với Hắc Sơn quân, đám người đó đều không đơn giản … Ngươi nên để ý tới bọn họ một chút."
Tần Huyền nhàn nhạt nói: "Người dám giết quan tạo phản tất nhiên không phải thiện nam tín nữ, cái này ta sớm đã biết. Mạnh trưởng quan có chuyện gì gấp, ta có thể giúp ngươi được không?"
Mạnh Tụ do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: "Tần Huyền, ta muốn thanh trừ hai người, cần phải nhờ Hắc Sơn quân giúp đỡ."
Nghe được muốn giết người, lông mày Tần Huyền cũng không động lấy một cái, chỉ nhàn nhạt hỏi "Ai?"
"Hàn Khải Phong. Người này nhiều khả năng ngươi không biết nhưng. . ."
"Người này ta biết. Hắn là đại Ưng hầu, chủ quản trạm tình báo Bắc cương của Nam triều. Hôm qua hắn bị Đông Lăng vệ bắt rồi a. Người Mạnh trưởng quan ngài muốn giết là hắn sao?"
Tần Huyền mới nói sơ sài mấy câu đã khiến Mạnh Tụ suýt ngất. Tin tức Hàn Khải Phong bị bắt cho dù ở trong nội bộ Đông Lăng vệ cũng là tuyệt mật, vì sao Tần Huyền có thể biết được?
Nhìn thấy thần sắc kinh nghi của Mạnh Tụ, Tần Huyền cười nói: "Hàn chủ quản là người rất phách lối a. Hắn đến bên này chưa được một tháng mà đã giương giương khắp nơi, người người trên giang hồ đều biết. Hắn muốn thay Nam Đường chiêu an Hắc Sơn quân chúng ta, ta và hắn có gặp qua mấy lần cho nên luôn rất chú ý đến động tĩnh của hắn. Hắn giương giương như vậy mà đến giờ mới bị bắt… Mạnh trưởng quan, Đông Lăng vệ các ngài cũng thật quá chậm a?"
Mạnh Tụ cười khổ, hắn hỏi "Chuyện này các ngươi có thể làm được không? Hàn Khải Phong và tiểu thiếp của hắn đều tất phải chết. Bên ta có thể ra tiền, nhưng các ngươi phải xuống tay thật nhanh."
Tần Huyền trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi hỏi "Mạnh trưởng quan, vì sao ngài muốn giết bọn họ gấp như vậy? Bọn họ ở trong tay Đông Lăng vệ, được thủ hộ rất nghiêm mật, muốn xuống tay không hề dễ dàng chút nào, Mạnh Tụ lắc đầu: "Ta có nguyên nhân riêng, Tần Huyền ngươi có thật chuyên nghiệp không vậy? Lưu quân sư của các ngươi từng nói tiếp nghiệp vụ chỉ ra giá tiền, không hỏi lý do a!"
Tần Huyền cũng cười, hắn lại gần nhỏ giọng hỏi: "Mạnh trưởng quan ngài muốn giết Hàn Khải Phong diệt khẩu gấp như vậy, có phải ngài cũng là Ưng hầu Nam Đường không?"