Đấu Khải Chương 182

Đấu Khải
Tiết 182: Liên hệ (I)
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny

Nguồn: Sưu tầm
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m





"Ba" một tiếng vang nhẹ, bút lông trên tay Mạnh Tụ rơi xuống trên án, nước mực vẩy ra một vệt dài đen ngòm trên giấy. Hắn luống cuống tay chân thu thập, Âu Dương Huy và Ninh Nam cũng tới giúp đỡ, phải mất một lúc mới thu dọn sạch sẽ văn án lem luốc mực.

Nương theo phút trì hoãn này, Mạnh Tụ đã bình tĩnh lại.

Hắn hỏi Ninh Nam: "Chúng ta phái người tới Liên Giang sở lúc nào? Sao ta không biết?"

"Đại nhân, đây là trình tự bình thường. Bởi vì phát hiện Hoàng Tân chủ sự có liên quan đến án, tỉnh sở tất nhiên phải phái người tới hỏi Liên Giang sở. Vốn chúng ta đều tưởng chỉ là một chuyến đi thủ tục, không nghĩ tới ở bên kia lại thật không tìm được Hoàng chủ sự, Liên Giang sở nói, đã hai ngày nay Hoàng chủ sự không tới công sở. Đại nhân, giờ làm thế nào?"



Mạnh Tụ ngồi trầm ổn trên ghế, ánh mắt đăm đăm nhìn phía trước, hiển nhiên chính đang trầm tư suy nghĩ.

Qua một lát hắn mới nói: "Phát lệnh tầm nã đi … Đây là người mình, hiện giờ cũng không biết rõ nguyên nhân Hoàng chủ sự mất dấu là gì, lệnh tầm nã viết khách khí một chút, nói Hoàng Tân nhiều ngày không về, có công vụ phải xử lý. Thúc hắn nhanh chóng trở về, lưu chút đường lui, vạn nhất có sai lầm cũng dễ giải quyết."

"Trấn đốc anh minh!"

"Âu Dương đốc sát, thông tri Dương tổng quản và Phương phó tổng quản phân sở Liên Giang, để bọn họ gấp rút tìm kiếm Hoàng chủ sự, đến cùng là chạy trốn, mất dấu hay là tuẫn chức, nói bọn họ phải sớm có kết luận cho tỉnh sở. Thông tri Dương tổng quản tới gặp ta, giải thích rõ chuyện thuộc hạ của hắn liên quan đến án và mất dấu."

"Vâng!"

"Đốc sát nội tình xử tỉnh sở Lý Minh Hoa trông coi bất lực, không tận hết chức trách, dẫn đến trọng phạm bị giết, tạo thành tổn thất lớn đến uy tín Đông Lăng vệ, lệnh hắn đình chức tiếp nhận điều tra … Ai, việc này cũng không phải trách nhiệm của một mình Lý đốc sát, ta sẽ tường trình lên đợi tổng sở xử trí a. Nói không chừng cả ta cũng phải chịu kỷ luật. Đương nhiên, hai ngươi cũng phải chịu chút xử phạt."

Hai tên sĩ quan đều lẫm nhiên, biết trấn đốc đã có chủ ý để xử lý hậu quả. Chuyện này trách nhiệm rất nặng, may mà trấn đốc cơ hồ đem tất cả trách nhiệm trút hết xuống đầu Lý Minh Hoa, bản thân chỉ bị "chút xử phạt", lập tức trong lòng bọn họ yên tâm lên nhiều, vái một cái thật sâu với Mạnh Tụ: "Đa tạ trấn đốc đại nhân bao dung, chúng tỵ chức cảm kích bất tận, suốt đời khó quên."

Mạnh Tụ khoát khoát tay, ánh mắt hắn rất thâm thúy, bâng quơ nói: "Hiện giờ về cơ bản vụ án đã được làm rõ, là hành động tập kích của Ưng hầu Nam Đường đối với Đông Lăng vệ chúng ta, đây là đại án mà triều đình quan tâm đặc biệt, các ngươi không được buông lỏng truy xét a!"

Ninh Nam và Âu Dương Huy đều liên thanh đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, án gián điệp Nam triều là loại án khó nhất, đám người đó sau khi động thủ giết người liền như làn khói quay về Nam triều, chẳng lẽ mình phải tới Giang Đô bắt người? Loại án này, căn bản là không có cách nào phá. Có điều không phá được cũng không sao, dù sao đã có Lý Minh Hoa gánh hết tội vạ, không liên lụy gì đến bản thân.

Nhưng nếu trấn đốc đại nhân đã có phân phó, mình không thể không giả bộ tận chức tận trách, bằng không cũng khó ăn nói. Âu Dương Huy hỏi: "Trấn đốc đại nhân, tỵ chức kiến nghị, vì phá đại án này, chúng ta điều rút tinh anh từ các phòng ban thành lập một tổ chuyên án, chuyên môn phụ trách điều tra, ngài cảm thấy thế nào?"

"Ừ, đề nghị không tồi. Âu Dương đốc sát, ngươi có hứng thú đảm đương chức tổ trưởng tổ chuyên án không?"

Âu Dương Huy vung tay ra chối đây đẩy: "Đại nhân coi trọng, tỵ chức rất là cảm động. Nhưng mà tỵ chức không quen với nghiệp vụ hình án, khó mà đảm đương trọng nhiệm như thế, chỉ sợ cô phụ trọng thác của trấn đốc đại nhân!"

Mạnh Tụ khẽ cười, lại nhìn về Ninh Nam. Không đợi hắn lên tiếng, Ninh Nam đã mở miệng trước: "Trấn đốc đại nhân, sự vụ ở tầm nã xử còn tồn đọng rất nhiều, tỵ chức cũng không thể phân thân, khẩn cầu đại nhân giao cho người khác!"

Ba người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều tự hiểu. Mọi người đều là cáo già trên quan trường, đều biết án này căn bản không có hy vọng phá giải. Thành lập tổ chuyên án chẳng qua để cho triều đình và tổng sở xem mà thôi, biểu thị Đông Bình tỉnh rất xem trọng vụ án, tịnh không từ bỏ truy xét, đến lúc đó triều đình nếu có trách móc gì xuống, tỉnh sở cũng có thể đem trách nhiệm đổ xuống đầu tổ trưởng tổ chuyên án. Cho nên, biết rõ cái ghế tổ trưởng tổ chuyên án chỉ là bù nhìn thế mạng, cả hai đều kính tạ không dám nhận.

Âu Dương Huy nói: "Trấn đốc đại nhân, tỵ chức đề nghị, để Dư đốc sát hình án xử tới phụ trách án a! Dư đốc sát là chuyên gia hình án nổi danh của tỉnh sở, tố chất nghiệp vụ rất tốt, từng làm qua không ít đại án trọng yếu, kinh nghiệm phong phú, để hắn tới phụ trách là thích hợp nhất!"

Âu Dương Huy cũng đồng tâm tư, Mạnh Tụ chuẩn bị đem Dư Thư Kiếm đình chức tống về Lạc kinh, tuy trấn đốc nói rất dễ nghe, để cho Dư Thư Kiếm tĩnh dưỡng, nhưng ý tứ thì không cần nói cũng hiểu, trấn đốc đại nhân muốn đuổi hắn đi cho khuất mắt. Dư Thư Kiếm lại vừa đúng là chủ quản hình án xử, nếu trấn đốc đã nhìn hắn không thuận mắt, vậy để hắn tới vác tai vạ chẳng phải ổn rồi sao.

Mạnh Tụ bị dọa cho nhảy dựng, trong lòng mắng to Âu Dương Huy lắm chuyện. Án này đặt trên tay người khác, Mạnh Tụ không lo lắng một chút nào. Nhưng đặt trên tay Dư Thư Kiếm … Mạnh Tụ ngủ cũng không được ngon. Dư Thư Kiếm, người này ánh mắt cay độc, Mạnh Tụ đối với hắn kiêng sợ muốn chết, đang chuẩn bị đem hắn tống càng xa càng tốt, Âu Dương Huy lại đề nghị để hắn tới phụ trách. Vạn nhất để hắn tra ra cái gì, vậy không phải chính mình tìm chết sao?

Hắn quả quyết cự tuyệt: "Không được! Thân thể Dư đốc sát không tốt, tỉnh sở chúng ta phải thông cảm với bộ hạ, không thể để bệnh nhân xử lý nhiệm vụ nặng như vậy. Âu Dương đốc sát, chúng ta tìm người nào khác thôi."

Mọi người thương nghị một phen, cuối cùng quyết định do Lý Minh Hoa làm phó thủ, phó đốc sát nội tình xử Nhiếp Bình tới đảm đương tổ trưởng tổ chuyên án. Đây rõ ràng là dựng lên hai tôn thần chết thay, chẳng qua Nhiếp Bình cũng là người nội tình xử, lần này nội tình xử xảy ra chuyện, hắn cũng có một phần trách nhiệm, không còn lời nào có thể biện minh.

Tiễn hai tên bộ hạ rời đi, Mạnh Tụ ngồi trong quan nha thật lâu, hắn viết đi viết lại trên giấy mấy chữ …. "Phá quân tinh".

"Nam Đường ở Bắc cương chúng ta, không, ngay ở nội hạt Đông Bình tỉnh có một tên Ưng hầu Nam Đường. Người này là quan viên quân chính triều ta, phía Nam Đường đặt cho hắn danh hiệu là Phá quân tinh."

Nhớ lại lần đầu tiên biết chuyện về Phá quân tinh là từ trong miệng Diệp Già Nam nói ra, nhớ tới tình hình lúc đó, tâm tình Mạnh Tụ rất phức tạp. Phá quân tinh thần bí cuối cùng đã lộ ra bóng dáng nhưng... nữ trấn đốc mỹ lệ lại đã cùng mình sinh tử cách biệt.

Mạnh Tụ gọi Vương Cửu tới: "Vương Cửu ngươi tới quân tình xử một chuyến, mời Hứa đốc sát tới đây."

Cùng một dạng như Âu Dương Huy, nghe được Mạnh Tụ triệu kiến, Hứa Long cũng vội vàng chạy đến, vừa tới đã thở hổn hển hỏi: "Trấn đốc đại nhân, nghe nói ngài có việc tìm tỵ chức?"

Hứa Long có vẻ hơi căng thẳng, quân tình xử là nha môn hẻo lánh, không giống với liêm thanh xử được thường xuyên có cơ hội gặp trấn đốc, nghe đột nhiên Mạnh Tụ triệu kiến, Hứa Long còn hơi lo lắng, chẳng lẽ gần đây chúng ta phạm sai lầm gì để trấn đốc phát hiện?

Mạnh Tụ hỏi: "Hứa đốc sát, bên phía quân tình xử có hồ sơ Dịch Tiểu Đao của biên quân?"

"Dịch Tiểu Đao? Lữ soái Hoành Đao lữ?"

"Đúng, chính là hắn."

Biết không phải Mạnh Tụ tới tìm phiền toái, Hứa Long thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn nói: "Đại nhân, chúng ta có. Trấn đốc đại nhân, đối với tướng lĩnh trọng yếu của biên quân chúng ta luôn cực kỳ coi trọng tư liệu liên quan đến bọn họ nên đã tiến hành thu tập từ nhiều nơi, nỗ lực … "

Mạnh Tụ rất không khách khí ngắt lời hắn: "Có là được! Hứa đốc sát, Dịch Tiểu Đao là nhân vật trọng yếu của quân phương Đông Bình, tính trọng yếu gần ngang với Nguyên Nghĩa Khang. Nếu trọng tướng như vậy mà các ngươi còn không có hồ sơ và tư liệu đầy đủ, vậy ta phải hỏi quân tình xử các ngươi đang làm cái gì!"

Bị trấn đốc chặn họng, Hứa Long lập tức ngậm miệng lại, hắn không dám dông dài nữa, thành thành thật thật đi về cầm hồ sơ Dịch Tiểu Đao đưa tới.

Mạnh Tụ nói: "Được rồi, ngươi trở về đi." Rồi vung tay đuổi hắn đi.

Lúc ra đến cửa Hứa Long quay đầu nhìn lại Mạnh Tụ, bộ dáng muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn rất ai oán, nhưng Mạnh Tụ làm bộ như không thấy, thế là hắn chỉ đành rất không cam tâm rời đi.

Người với người chú ý nhất chính là duyên phận, ấn tượng đầu tiên thường thường quyết định cảm quan đối với một cá nhân. Trong khi ấn tượng đầu tiên của Mạnh Tụ đối với Hứa Long lại không được tốt cho lắm, yến hội ngày đó Hứa Long làm ra bộ dáng ngay thẳng, trung thành với trấn đốc tiền nhiệm, điều này khiến Mạnh Tụ rất tức giận, phảng phất như sự tưởng nhớ đối với Diệp Già Nam bị người khác lợi dụng khinh nhờn vậy.

Tâm tư của lão tử cũng là thứ để cho các ngươi tùy tiện suy đoán sao?

Vỗ mông ngựa hay không vỗ mông ngựa, hoặc giả vỗ mông ngựa ngốc một chút, Mạnh Tụ sẽ chỉ cười trừ cho qua. Thân là thượng vị giả, điểm nhã lượng đó nên có. Bộ hạ suy đoán tâm tình thượng cấp cũng là chuyện thường tình, nhưng bộ hạ giỏi về tâm kế tính toán thượng cấp, sau đó giả bộ lấy lòng, cái này đã phạm vào đại kị, chừng mực trong đó nói ra thì rất vi diệu.

Hồ sơ Dịch Tiểu Đao không nhiều, tổng cộng cũng chỉ vài tờ, Mạnh Tụ mất chút thời gian đã xem xong.

Theo như thuyết pháp trong lí lịch, Dịch Tiểu Đao cũng như Mạnh Tụ, đều là người sinh ra và lớn lên ở Lạc kinh.

Phụ thân Dịch Tiểu Đao là Dịch Phương Hùng, nhân sĩ Lạc kinh, năm đó từng là thuộc cấp của Thác Bạt Hùng. Mười lăm năm trước, trong một lần Ưng hầu Nam Đường thích sát Thác Bạt Hùng, vì bảo hộ Thác Bạt Hùng, Dịch Phương Hùng dùng thân thể ngăn cho Thác Bạt Hùng một mũi tên, đương trường ngộ hại.

Tuy Thác Bạt Hùng là nhất thế kiêu hùng, nhưng đối với bộ hạ trung thành vẫn rất niệm cựu tình. Hắn thu dưỡng Dịch Tiểu Đao lúc đó mới mười một tuổi, nuôi hắn ăn học nên người.

Lúc Thác Bạt Hùng tới Bắc cương nhận chức, Dịch Tiểu Đao cũng đầu nhập biên quân Bắc cương. Bởi vì được Thác Bạt Hùng chiếu cố, cũng bởi vì tự thân năng lực hắn xuất chúng, Dịch Tiểu Đao thăng tiến rất nhanh trong hệ thống biên quân, từ ngũ chính tích công lên tới lữ soái, trở thành một ngôi sao sáng quật khởi của biên quân Bắc cương.

Nhưng khác với Thân Đồ Tuyệt trời oán người giận, Dịch Tiểu Đao chẳng những lập được quân công mà cũng hiểu đạo làm người. Cái gì có thể nói mới nói, giỏi giao tế, quan hệ rộng rãi với đồng liêu biên quân và quan phủ địa phương, thậm chí còn có không ít bằng hữu làm quan ở Lạc kinh, trong hệ thống biên quân có thanh danh rất tốt, có thể nói người gặp người yêu, người gặp người khen". Tuy có người cảm thấy hắn quá trơn trượt gian trá, nhưng thật phải nói ra chỗ nào hắn không phải lại tìm không ra.

Ở trong cảm nhận của các bộ hạ, Dịch Tiểu Đao cũng là một tên trưởng quan đáng thân đáng kính. Khác với những tướng lĩnh nghiêm khốc lại tham lam, Dịch Tiểu Đao rất thông cảm với bộ hạ, chiếu cố quân sĩ, tuyệt không móc quân lương cấp dưới. Hắn không tự cao tự đại, cùng bộ chúng vui đùa hòa ái, cười nói không cố kỵ, rất được bộ hạ ủng hộ, bộ đội đoàn kết, chiến lực rất mạnh.

Tuy Dịch Tiểu Đao trị quân buông lỏng, nhưng bộ đội dưới tay hắn không tồi, rất ít khi gây sự đối với địa phương, đương nhiên nếu như thật sự không hại không phạm tới địa phương thì không phải quân đội Đại Ngụy, những chuyện hướng địa phương kiếm chút chỗ tốt chắc chắn là có, chẳng qua so với những chi bộ đội khác thì quân binh của Dịch Tiểu Đao nghiêm củ hơn nhiều lắm.

Trong hồ sơ còn nhắc tới một chuyện, có một lần Dịch Tiểu Đao mặc thường phục uống rượi trong tửu quán, không biết vì sao lại gây ra xung đột tại chỗ với mấy tên du côn. Dịch Tiểu Đao đương trường xắn tay áo, xách theo cây ghế hô to gọi nhỏ xông lên, nhưng bản sự lại không bằng người thế là bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Sau đó lão đại bọn du côn biết mình đã đánh một viên lữ soái, hắn sợ hãi, trằn trọc nhờ người hướng Dịch Tiểu Đao cầu tình, nói nguyện ý bồi thường bạc cho Dịch lữ soái.

Dịch Tiểu Đao lại chỉ cười trừ nói: "Một đám tửu quỷ đánh nhau thôi, chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì." Loại khí độ khoan hồng đó khiến Mạnh Tụ cũng rất bội phục.

Nhưng nhân vô thập toàn, Dịch Tiểu Đao cũng có thiếu hụt. Trong hồ sơ ghi chép có nói, giám sát ngự sử của ngự sử đài từng xử phạt Dịch Tiểu Đao một lần, tội trạng là: "Nát rượu phóng đãng, hành sự lỗ mãng, làm mất quan uy". Nguyên nhân là do Dịch Tiểu Đao dẫn theo một đám bạn hữu hoàn khố đi dạo thanh lâu, hắn uống quá chén, giữa ban ngày ban mặt, ngay trong đại đường thanh lâu cởi bỏ y phục cùng một đám người trong đó có mười mấy kỹ nữ vui đùa, còn đem quan bào lữ soái cho một kỹ nữ mặc, sau đó công nhiên tuyên dâm, nháo đến không còn gì để nói, ngay cả quan tướng ở đó đều không dám nhìn che mặt mà đi.

Việc này chọc lên sóng to gió lớn, giám sát ngự sử liên tục đứng ra buộc tội, cuối cùng nháo đến lục trấn đô đốc phủ phải ra mặt, Thác Bạt Hùng nói sơ sài như sau: "Người tuổi trẻ đúng là hoang đường một chút, phải dạy bảo cho tốt mới được." Sự tình này mới dần chìm xuống.

Tướng lĩnh ưu tú, thanh liêm, thương binh như con, cáo già quan trường trơn trượt và tay ăn chơi ngất trời, Mạnh Tụ thực khó mà tưởng tượng trong một cá nhân cư nhiên có thể hỗn tạp nhiều tính cách đặc trưng phức tạp như vậy. Dịch Tiểu Đao này cũng quá có cá tính, nếu không có Thác Bạt Hùng ở phía sau che chở, thể chế đạo đức nghiêm khốc của Bắc Ngụy đã sớm bắt hắn đánh cho thành bã, nào còn mặt mũi sống đến ngày hôm nay.


Trước khi nhìn hồ sơ, Mạnh Tụ đã có bảy tám thành nắm chắc Dịch Tiểu Đao chính là vị Ưng hầu Phá quân tinh thần bí kia, nhưng xem hết hồ sơ hắn lại bắt đầu dao động, Dịch Tiểu Đao xuất thân từ thế gia tướng lĩnh biên quân, quan hệ giữa hắn và Thác Bạt Hùng thực quá mật thiết, hai đời phụ tử đều là thân tín Thác Bạt Hùng, thuộc về gia tộc quan tướng tử trung với Bắc Ngụy triều, từ lý lịch mà xét, bất luận thế nào hắn cũng không có khả năng liên quan gì đến Ưng hầu Nam Đường.

Mạnh Tụ rất hoài nghi có khi nào Dư Thư Kiếm sai lầm không? Chính mình nếu tin lời một kẻ điên thì không phải càng điên hơn?

Nhưng Dịch Tiểu Đao và Dịch tiên sinh đều là họ Dịch, đây cũng là một chuyện xảo hợp.

Mạnh Tụ chợt nghĩ tới một vấn đề, khi bản thân ở chỗ này phỏng đoán thân phận của Dịch Tiểu Đao, Dịch Tiểu Đao ở bên kia có cũng đang suy đoán thân phận mình hay không? Hắn có biết mình chính là Ưng hầu Nam Đường hay không?

Nghĩ đến điều này Mạnh Tụ không khỏi cười khổ. Cũng may hắn điều tra thân phận Phá quân tinh chỉ thuần túy xuất phát từ sự hiếu kỳ, cũng không tính toán đánh vỡ nồi đất (làm đến cùng). Cứ mắt nhắm mắt mở, chuyện ngươi ngươi làm, chuyện ta ta làm thế này là tốt nhất.

Sau khi Mạnh Tụ đưa lên tờ trình về vụ án diệt khẩu chưa được nửa tháng, tổng sở Đông Lăng vệ đã có hồi đáp. Công hàm trả lời lấy ngữ điệu của Bạch Vô Sa mà viết, giọng điệu rất nghiêm lệ, nói đối với chuyện này tổng sở cảm thấy rất phẫn nộ. Đường đường Lăng sở một tỉnh không ngờ mặc cho Ưng hầu Nam Đường ra vào tự do, công khai giết người diệt khẩu, uy nghiêm của triều đình và Đông Lăng vệ để ở đâu? Trên dưới Đông Bình Lăng vệ buông thả công vụ đến mức đó, tổng sở thập phần chấn kinh.

Trong công hàm Bạch Vô Sa yêu cầu Đông Bình Lăng vệ làm tốt ba chuyện: một là gấp rút truy xét hung phạm chạy trốn, hai là nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm liên quan, ba là nghiêm cấm bàn luận chuyện này, không cho truyền ra ngoài.

Nhận được hồi đáp lập tức Mạnh Tụ thở phào một hơi. Bạch Vô Sa chỉ quát mắng bản thân một trận, tịnh không có hành động trừng phạt thực chất, giải quyết hậu quả cũng để cho mình xử trí chứ không phải đặc phái viên tổng sở xuống, rõ ràng sự tín nhiệm của Bạch Vô Sa đối với mình vẫn như cũ. Ngược lại Bạch Vô Sa yêu cầu phong tỏa bí mật, điều này khiến Mạnh Tụ cảm thấy hơi buồn cười. Vị tổng trấn đại nhân này thật sự là người vừa sĩ diện lại hay bao che, nội bộ Đông Lăng vệ có chuyện hắn liền không cho truyền ra ngoài, tránh để người khác chê cười "

Nếu đã do Mạnh trấn đốc phụ trách xử lý, vậy tất nhiên là sấm lớn, mưa nhỏ. Trừ Lý Minh Hoa xui xẻo bị bãi chức, những người khác đều không chịu xử phạt gì cả. Lý Minh Hoa cũng không có gì oán hận, gây ra chuyện lớn như vậy, hắn không bị ngồi tù đã nhờ Mạnh Tụ xuống tay lưu tình. Hắn cũng biết Mạnh Tụ luôn nhìn mình không thuận mắt, đổi lại là tên trấn đốc nào ngoan lạt một chút nương theo chất vấn của tổng sở thuận tay nhốt luôn vào đại lao cũng là chuyện thường có.

Ngày hai mươi lăm tháng hai, một thiệp mời được đưa đến Lăng sở. Đông Bình đô đốc phủ mời Mạnh trấn đốc tới tham gia hội nghị hiệp điều.

"Hội nghị hiệp điều?" Mạnh Tụ hỏi Âu Dương Huy: "Là cái gì vậy?"

Âu Dương Huy giải thích cho Mạnh Tụ hiểu, gọi là hội nghị hiệp điều, kỳ thực chính là các chi bộ đội khi có xung đột sẽ ngồi vào bàn đàm phán. Nội hạt Đông Bình hành tỉnh có quân đồn trú rất đông, vừa có bộ đội biên quân dã chiến trực thuộc lục trấn đại đô đốc phủ, lại có quân thủ bị bản địa Đông Bình, hiện giờ lại tăng thêm bộ đội Lăng vệ mới được Mạnh Tụ gây dựng. Nhiều binh mã bất đồng hệ thống tụ tập trong cùng một thành, va chạm là điều không tránh khỏi, gì chứ ẩu đả đánh nhau là chuyện như cơm bữa.

Loại chuyện nhỏ nhặt này mấy lão đại cũng không thèm để ý. Nếu ẩu đả không chết người, các lão đại cứ để ai có quyền đầu lớn hơn là có lý. Nhưng nếu xảy ra án mạng, các lão đại phải xử lý thận trọng, nếu một phương chết người một phương khác không chết, vậy không còn gì để nói, không quản ba bảy hai mươi mốt, giết người thì phải thường mạng. Nhưng nếu cả hai bên đều chết người, lúc đó đúng sai khó phân, cần các lão đại ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.

"Hiểu rồi." Mạnh Tụ nghĩ thầm, loại chuyện này chẳng qua chính là hiệp điều chính pháp ủy của hậu thế. Nguyên Nghĩa Khang là nhân vật đầu não của quân phương Đông Bình, tất nhiên là người chủ trì hiệp điều, Mạnh Tụ hỏi Âu Dương Huy: "Gần đây Lăng vệ chúng ta có va chạm gì với phía biên quân không? Nguyên Nghĩa Khang tìm ta làm cái gì?"

Âu Dương Huy cũng không rõ, nhưng mà hắn nghe nói gần đây quan hệ giữa Tiếu Hằng thủ bị lữ và Dịch Tiểu Đao Hoành Đao lữ rất căng thẳng, binh lính hai bên vừa thấy mặt là lao vào đánh nhau, nháo ra mấy lần đuổi đánh chém giết ngay chốn đông người, hiện giờ cả hai bên đều có người chết. Lần hiệp điều này mười phần có đến chín phần là vì hòa giải việc đó, Nguyên Nghĩa Khang chắc đang nghĩ hết cách muốn nhanh dẹp yên chuyện xuống.

Mạnh Tụ hiếu kỳ nói: "Nội bộ biên quân tranh chấp, tìm chúng ta làm gì? Thủ bị lữ và Hoành Đao lữ đều là bộ hạ Nguyên Nghĩa Khang, chính hắn tự mình xử lý là được rồi?"

Trấn đốc đại nhân, nếu như trong quá trình đàm phán người đương sự của song phương ngồi nơi đó cãi nhau quá căng, hai bên đều chấp nhất, mà đám lão đại ngồi ở bên cạnh lại không đủ phân lượng đứng ra phân xử, nhao tới nhao lui cũng không có kết quả gì. Tỵ chức nghĩ ý của Nguyên đô đốc là muốn Mạnh trấn đốc tới giúp hắn áp trận."

Mạnh Tụ gật đầu, giữa thủ bị lữ và Hoành Đao lữ xảy ra tranh chấp, nếu chuyện vượt quá mâu thuẫn giữa hai lữ, Nguyên Nghĩa Khang lo sợ phân lượng bản thân không đủ, không ép được trận cước, đặc ý mời Mạnh Tụ tới giúp đỡ trấn trường. Tuy Mạnh Tụ không thuộc hệ thống biên quân, nhưng hắn là đại quan giám sát Đông Bình hành tỉnh, là lão đại chấp chưởng hình luật, tranh chấp xảy ra án mạng nhờ hắn đứng ra điều giải cũng có lý.

Nội bộ biên quân có tranh chấp lại muốn Đông Lăng vệ chúng ta tới điều giải, việc này đúng là hiếm lạ. Trước kia đã có tiền lệ hay chưa? Nếu có thì Diệp trấn đốc xử lý thế nào?

Thấy tâm tình Mạnh Tụ không tệ, Âu Dương Huy cười nói: "Vậy cần gì để nói nữa. Đương nhiên chúng ta giúp thân không giúp lý, Tiếu tướng quân là bằng hữu của Lăng vệ chúng ta, cơ hồ lần nào Diệp trấn đốc cũng đều đứng về phía hắn. Có điều chuyện lần này đúng là không liên quan đến chúng ta, điều đình không khéo lại dẫn đến đắc tội với người. Nếu trấn đốc đại nhân cảm thấy khó xử thì chúng ta phái một đốc sát sang đó ứng phó cho qua chuyện là được."

Mạnh Tụ cười cười lắc đầu. Quên đi! Nguyên đô đốc là lão bằng hữu, chuyện này chúng ta không giúp không được.

"Âu Dương, ăn cơm xong hai ta qua đó một chuyến." Quan hệ giữa mình và Nguyên Nghĩa Khang luôn rất tốt, lần trước chuyện ở hiệu cầm đồ Duyệt Lai đã không cho hắn mặt mũi, giờ hắn gặp phải chút phiền phức mà không giúp một phen thì cũng khó nhìn mặt nhau.

Hội nghị mở vào buổi tối. Ăn qua cơm chiều, Mạnh Tụ dẫn Âu Dương Huy và mấy tên thân binh, ngồi lên hai chiếc xe ngựa xuất phát tiến về phủ đô đốc Đông Bình.

Giữa trời chiều, xe ngựa chạy thẳng đến cửa lớn đen ngòm của phủ đô đốc, hai hàng vệ binh đeo đao đứng thẳng như rừng. Bởi vì trên xe ngựa có tiêu ký Đông Lăng vệ, một tên sĩ quan cảnh vệ chạy tới hỏi dò: "Xin hỏi là vị đại nhân nào của Lăng vệ?"

Thân binh đánh xe hô lớn: "Đông Bình Lăng vệ Mạnh trấn đốc giá lâm."

Tên sĩ quan lập tức hướng về xe ngựa hành lễ, dõng dạc hô lên: "Trấn đốc đại nhân, hoan nghênh ngài tới. Xin ngài đợi một lát, tỵ chức lập tức thông báo, Nguyên đô đốc muốn tự thân đi ra nghênh tiếp ngài."

Vén màn cửa sổ lên, Mạnh Tụ khách khí nói: "Đã làm phiền, nhưng mà không cần khách khí như vậy, phái một người chỉ đường cho chúng ta là được, không cần phiền toái đến Nguyên đô đốc."

"Không dám nhận, đây là do thượng cấp phân phó xuống, trấn đốc đại nhân đi tới phải lập tức thông báo. Xin đại nhân ngài đợi một lát."

Tên sĩ quan kia đi vào thông báo, Âu Dương Huy nhỏ giọng nói với Mạnh Tụ: "Mạnh trấn đốc, Nguyên đô đốc rất cho ngài mặt mũi a, trước kia lúc Diệp trấn đốc tới hắn chỉ phái một tên trường sử đi ra nghênh tiếp là coi như xong, đại nhân ngài tới hắn liền tự thân ra cửa nghênh đón, sách sách, phân lượng của ngài thật không nhỏ a!"

Mạnh Tụ dè dặt cười cười, trong lòng hắn hiểu rõ, không phải mình mặt mũi lớn, mà là sư đấu khải dưới tay mình mặt mũi lớn. Bản thân chấp chưởng gần tám trăm đấu khải, đã là đầu lĩnh phái quân phiệt có thực lực lớn nhất Đông Bình. Đô đốc Đông Bình như Nguyên Nghĩa Khang nếu muốn yên yên ổn ổn làm việc thì phải vỗ về mình cho tốt, từ xưa tới nay, đạo lý làm quân phiệt luôn thoải mái hơn so với làm hoàng đế chính là như vậy.

Đợi ước chừng nửa khắc, Nguyên Nghĩa Khang ngồi xe ngựa đi ra nghênh tiếp Mạnh Tụ. Nhìn thấy xe ngựa Nguyên Nghĩa Khang dừng lại, Mạnh Tụ cũng xuống xe theo, hai người làm lễ trước cửa, thăm hỏi một trận nhiệt tình như thể lão bằng hữu nhiều năm không gặp.

Sau khi hàn huyên chán chê, Nguyên Nghĩa Khang mới lên xe ngồi với Mạnh Tụ, Âu Dương Huy đổi sang một chiếc xe ngựa khác. Người phủ đô đốc Đông Bình đi phía trước dẫn đường, xe ngựa chạy vào đô đốc phủ. Trong xe Mạnh Tụ và Nguyên Nghĩa Khang bó gối mà ngồi, cảm giác rất là thân thiết.

"Đô đốc, hiệp điều hôm nay đến cùng là có chuyện gì a?"

Nguyên Nghĩa Khang lắc lắc đầu, bộ dáng phiền não vô cùng: "Ai!! Loại chuyện cãi cọ này cũng phải phiền toái đến Mạnh lão đệ, thật ngại quá.

Mấy ngày trước một tên đội chính của Hoành Đao lữ dẫn theo mấy tên bộ hạ ăn cơm trong thanh lâu thì đụng tới người thủ bị lữ, song phương luôn bất hòa, lúc gặp mặt liền lời qua tiếng lại, tính tình đám binh lính đều nóng nảy, kết quả đương trường đánh lên, thanh lâu kia bị nện tan tành, còn tên đội chính Hoành Đao lữ bị đánh chết đương trường.

Đêm đó Dịch Tiểu Đao đi tìm Tiếu Hằng nói chuyện, muốn thủ bị lữ giao hung thủ ra, nhưng mà lão Tiếu cứng đầu, chối bay chối biến, nói sự tình chưa tra rõ, không biết hung thủ là ai sao chịu giao người.

Dịch Tiểu Đao cũng nóng giận lên, mấy ngày nay người của Hoành Đao lữ kết thành từng đội dạo quanh khắp nơi, nhìn thấy người của thủ bị lữ là đánh, ngay cả binh khí cũng được song phương dùng đến, kết quả chết mất mấy người, nháo đến nhân tâm kinh hoảng. Mã tri phủ mấy lần thông báo cho ta, nói nếu đám binh lính kia không ngừng tay thì phường thị trong thành Tĩnh An phải đóng cửa hết. Không còn cách nào khác, đêm nay ta chỉ đành triệu tập mọi người gặp mặt đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, ai đúng ai sai để kết thúc, bằng không còn nháo tiếp như vậy thì ai cũng không chịu được.



Mạnh trấn đốc, ngươi là đại quan Đông Lăng vệ, chuyện hình luật và quân kỷ ngươi là người có quyền tối cao. Đêm nay đều phải dựa vào ngươi. Ngươi để bọn hắn phân rõ thị phi ra. Ngươi nói chuyện bọn họ không thể không phục, nhất định có thể giúp bọn hắn chấm dứt đoạn ân oán này."

Mạnh Tụ nghĩ thầm, chuyện khó khăn nhất trên thế gian chính là phân rõ thị phi. Hắn cười nói: "Ta tới nghe một chút thì còn không sao, nhưng Tiếu tướng quân và Dịch tướng quân đều là đại tướng của Đông Bình tỉnh, tư lịch hơn xa tại hạ nhiều lắm, tại hạ tài hèn đức mọn chỉ sợ nói chuyện chưa hẳn bọn họ đã nghe. Ngược lại Nguyên đô đốc ngài là trưởng quan trực tiếp của họ, ngài nói chuyện bọn họ không dám không nghe a."

Nguyên Nghĩa Khang ai ai hai tiếng, nói: "Mạnh lão đệ ngươi đừng nói mấy lời khách sáo ấy. Ta ở Đông Bình có phân lượng thế nào không phải ngươi không biết, nói ta là đô đốc, nhưng mệnh lệnh đô đốc phủ ban ra nào được tích sự gì, làm ở Đông Bình thật khổ a! Mạnh lão đệ, nếu triều đình đồng ý ta nguyện đổi cái ghế ngồi này cho ngươi."

"Đô đốc ngài đừng nói giỡn, ta chỉ là đồng tri trấn đốc ngũ phẩm, làm sao so được với đô đốc tòng tam phẩm như ngài?"

"Bao nhiêu phẩm không quan trọng, nói có người nghe mới là thật. Mạnh trấn đốc ngươi ở địa bàn của mình nhất ngôn cửu đỉnh, quyền sinh quyền sát nắm trong tay, muốn dùng người nào thì dùng kẻ đó, muốn phế bỏ ai cũng chỉ cần một câu, uy phong biết bao nhiêu, lão ca ta thì thảm, triều đình chỉ để ý nhè đầu ta mà hạ lệnh, không hoàn thành nhiệm vụ hoặc giả có sai lầm, người triều đình muốn chém đầu là ta, đám quan quân bên dưới lại chỉ biết vươn tay đòi tiền, đòi kinh phí! Không cấp thì không được, vướng tay vướng chân vô cùng, cho dù để bọn họ tiễu mấy tên sơn phỉ mao tặc đều dây dưa tận mấy năm, có tiền mới chịu xuất động đánh nhau, nhưng lại không chịu bán mạng, mỗi lần tiễu phỉ trở về đều cầm một đống đầu người báo công muốn tiền thưởng, thủ cấp lại toàn là người già trẻ nhỏ! Thật là, dù có giết lương dân mạo công ngươi cũng phải tìm cho ta mấy tên thanh tráng chứ?"

"Ta có lòng muốn thu thập bọn họ, nhưng mà lệnh bổ, miễn lữ soái đều nằm ở phía lục trấn đại đô đốc phủ, ta không có quyền triệt miễn. Ngươi nói xem, trách nhiệm muốn ta gánh, quyền lực lại không trao cho ta, trên đời nào có tướng mang binh thế này không. Ta sống như chuột trong ống bễ, bị ép từ hai đầu, chưa nói đâu xa, hiện giờ hai tên gia hỏa Dịch Tiểu Đao và Tiếu Hằng thiếu chút nữa bức ta đến điên mất, nhưng ta nào có biện pháp cầm bọn họ, Đông Bình đô đốc ai thích làm thì làm! Ta sớm đã muốn về Lạc kinh rồi, cho dù giống như Diệp Kiếm Tâm, làm một tên soạn sử cũng thoải mái hơn ở đây nhiều lắm.

Nghe Nguyên Nghĩa Khang nói đến chuyện đâu đâu, Mạnh Tụ vội ho một tiếng ngắt lời hắn: "Đô đốc cứ bình tĩnh, sự tại nhân cả mà! Ta thấy Tiên Vu lữ soái mới tới rất cung kính đối với ngài..."

"Tiên Vu Bá, hắn không được!"

"Làm sao, chẳng lẽ Tiên Vu lữ soái có chỗ nào không xứng với chức trách?"

Không phải nói cái này, ta nói người này tâm tính không được. Lúc vừa tới đúng là hắn đối với ta rất tôn kính, nhưng hiện giờ không biết do đâu mà hắn đi lại với người phủ lục trấn, leo lên cành cao rồi nên ánh mắt nhìn ta có chút không bình thường, gần đây không thành thật nghe lời nữa. Người này cũng là một con dã lang nhiều tham vọng."

Nguyên Nghĩa Khang cảm khái nói: "Mạnh trấn đốc ngươi là tốt nhất, ngươi có bản sự, trung thành trọng tình nghĩa, lúc Diệp trấn đốc còn tại vị thì cũng thôi! Nhưng nếu lúc đó ngươi chịu tới giúp ta thì thực quá tốt! Chuyện đêm nay ta cũng có chút tư tâm, muốn mượn trợ hổ uy của lão đệ áp đám binh lính kia một cái, lát nữa ngươi phải nói giúp ta, thái độ nhớ cường ngạnh một chút."

Nguyên Nghĩa Khang nói rất thẳng thắn, Mạnh Tụ cũng không nỡ từ chối: "Ách, ta tận lực mà làm a, nhưng Dịch tướng quân và Tiếu tướng quân cũng không phải người không biết nguyên tắc, sao lại nháo đến thế này?"

Ân oán giữa Hoành Đao lữ và thủ bị lữ nói ra thì rất dài, thật kéo lên nói không chừng có thể kéo đến tiền triều Lưu Hán. Bọn họ tích oán đã lâu, đâu chỉ là chuyện riêng giữa Dịch Tiểu Đao và Tiếu Hằng. Mạnh trấn đốc, để ta kể cho ngươi nghe…"

Xe ngựa thuận theo đường lớn trong phủ tổng đốc đi vào, trời chiều đỏ ối chiếu xuống rừng cây, vẩy một màu vàng óng ả lên phiến rừng cây nhìn rất huy hoàng. Xe ngựa một đường đi tới, Mạnh Tụ lại nhìn thấy lâu vũ quen thuộc trước kia, Diệp Kiếm Tâm từng ở trong tiểu lâu này. Tự nhiên nghĩ đến Diệp Kiếm Tâm, lập tức Mạnh Tụ lại nhớ đến Diệp Già Nam đang ở Lạc kinh xa xôi.

Diệp Già Nam, giờ nàng ở Lạc kinh có khỏe không? Nàng đã phát hiện chân tướng sự tình chưa?

Đối mặt với một thế giới xa lạ, thế giới của ba năm sau, nàng có thích ứng hay không? Diệp Kiếm Tâm giải thích với nàng thế nào về những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua?

Nhìn tiểu lâu kia, Mạnh Tụ phảng phất nghĩ đến nữ tử vẫn hằng thương nhớ, hắn yên lặng nhìn cửa sổ trên lâu vũ, xe ngựa chạy qua đã lâu mà ánh mắt hắn bất nhẫn dời đi, nội tâm vừa cảm khái lại vừa đau buồn.

Hội nghị hiệp điều mở ở trong phòng tiếp khách của Nguyên Nghĩa Khang, lúc Mạnh Tụ và Nguyên Nghĩa Khang tiến vào, trong gian phòng đã có mấy người ngồi, Mạnh Tụ khẽ liếc mắt nhìn, hai người Dịch Tiểu Đao và lão tướng Tiếu Hằng đều tại trường, ngoài ra còn có một nam tử cao gầy, chính là Tiên Vu Bá mới gặp mặt cách đây không lâu.

Mạnh Tụ vốn cho là Hoành Đao lữ và thủ bị lữ đấu đến lợi hại như vậy, trường cảnh điều đình nhất định phải giương nỏ tuốt kiếm, không khí cực kỳ căng thẳng. Nào ngờ vào cửa mới nhìn thấy mọi người cười đùa rất hòa ái, Dịch Tiểu Đao và Tiếu Hằng sóng vai ngồi uống trà tán gẫu, bộ dáng thân mật phảng phất như một đôi bằng hữu giao tình sinh tử. Dịch Tiểu Đao nói câu gì đó chọc cho Tiếu Hằng ha ha cười lớn, liên thanh nói: "Đúng đúng đúng… chính là như thế!"

Dịch Tiểu Đao tuổi trẻ thoải mái, Tiếu Hằng trầm ngưng ổn trọng, xem một già một trẻ nói chuyện rất sảng khoái, Mạnh Tụ làm sao cũng nhìn không ra hai người họ đang có khúc mắc.

Ngược lại Tiên Vu Bá ở bên cạnh ngồi cách xa xa, giống như đang chảy máy mũi ngẩng đầu lên nhìn vòm nhà, bộ dáng ngạo mạn không đáng để nói chuyện, cũng không biết là ai đắc tội hắn.

Nhìn thấy Nguyên Nghĩa Khang và Mạnh Tụ sóng vai bước vào, ba vị lữ soái đều đứng dậy hành lễ: "Nguyên đô đốc, Mạnh trấn đốc!"

Nguyên Nghĩa Khang vươn tay ra đè xuống: "Ngồi đi ngồi đi, không cần đa lễ." Nói xong, hắn mời Mạnh Tụ ngồi xuống, hai người sau cũng khiêm nhượng một lúc, cuối cùng phải để Nguyên Nghĩa Khang ngồi xuống ghế chủ vị trước, Mạnh Tụ ngồi bên cạnh hắn, từng lữ soái biên quân ngồi quay lại, làm thành một bàn tròn.

"Mấy võ quan tối cao trong thành Tĩnh An đều ngồi cả ở đây." Nguyên Nghĩa Khang nhìn từng người, cảm khái nói: "Ở chỗ này trừ Tiên Vu lữ soái là gần đây mới tới, còn mấy người chúng ta, Tiếu lão tướng quân, Dịch lữ soái, Mạnh trấn đốc và ta đều tham gia đại chiến Tĩnh An lần trước, lúc đó chúng ta cùng nhau trải qua hoạn nạn, mọi người đều từ trong chỗ chết sống đến ngày hôm nay a!"

Đang ngồi có ai không phải là người thông minh, biết trước khi điều giải Nguyên Nghĩa Khang muốn nói chuyện tình nghĩa, mọi người đều phụ họa theo: "Đúng a, trong đại chiến Tĩnh An nếu không nhờ Mạnh trấn đốc cứu mạng, chúng ta đều bị mọi rợ Bắc Ma đánh tan tác!"

"A a, lão phu còn thiếu Mạnh trấn đốc một bữa rượi, nói đến thật hổ thẹn a! Mạnh trưởng quan, xin đừng trách tội lão phu."

"Nơi nào, lão tướng quân quá khách khí. Lần nọ nếu không nhờ lão tướng quân khẳng khái tương trợ thì ta cũng đã sớm bỏ mạng, lão tướng quân cũng là ân nhân cứu mạng của ta mà."

Tiên Vu Bá ở bên cạnh mắt thấy này mấy lão chiến hữu nhớ lại chuyện xưa, hắn cũng không chen miệng vào nổi, bĩu bĩu ra vẻ coi thường, phảng phất như đang khinh rẻ bọn họ đạo đức giả.

"Cho nên giao tình giữa mọi người đều từ đồng sinh cộng tử mà ra, hiện nay lại cùng cộng sự ở Đông Bình, đây là duyên phận khó cầu. Từ sau đại chiến Tĩnh An, đám chiến hữu chúng ta đã thật lâu không tụ tập một chỗ."

"Lâu ngày mới có cơ hội gặp gỡ, nhưng quá lâu không gặp sẽ dễ trở nên xa lạ, sinh ra hiểu lầm. Mọi người nên dĩ hòa vi quý, mọi việc chỉ cần ngồi xuống bàn nói chuyện, đừng va chạm làm tổn thương hòa khí, Mạnh trấn đốc ngươi là ân nhân cứu mạng mấy người chúng ta, ngươi nói đạo lý đó có đúng hay không?"

Mạnh Tụ mỉm cười nói: "Ân nhân cứu mạng gì chứ, Nguyên đô đốc nói quá lời, trên chiến trường mọi người sóng vai chiến đấu, nào có thể nói ai cứu ai?

Có điều đô đốc nói rất hay, giao tình giữa mọi người là từ đồng sinh cộng tử mà có, đây là duyên phận khó được, nếu xảy ra chuyện gì hiểu lầm cứ không ngại nói ra. Gần đây ra nghe nói huynh đệ Hoành Đao lữ và thủ bị lữ có chút xung đột, nháo đến nỗi mọi người không được thoải mái?

Binh lính trong thiên hạ đều như vậy, nếu không đánh nhau không gây sự, vậy binh đó không phải là binh, đó là thánh nhân, chư vị đều là người mang binh, mang theo một đám thánh nhân thì đánh đấm thế nào. Cho nên binh lính đánh nhau có khi cũng không phải chuyện xấu, không đánh nhau không đổ máu sao mai này các huynh đệ sống sót trên sa trường được.

Ta trước nay đều luôn nói như thế, có thể đánh nhau, binh phải dám đánh, đánh thật mạnh tay mới là hảo binh, những con rùa rụt đầu rụt cổ không dám đánh là phế vật! Tặng không ta cũng không thèm."

Mạnh Tụ nói rất sảng khoái, không khí hội trường lập tức sôi nổi lên, các tướng quân cười nói: "Mạnh trấn đốc tinh thông đạo mang binh, quả là tuổi trẻ tài cao a!"

Mạnh Tụ cũng cười theo, nhưng sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng: "Các huynh đệ phía dưới có thể nóng lên loạn đả một trận, nhưng người làm tướng quân như chúng ta phải biết khắc chế, biết lấy đại cục làm trọng. Đánh thương tích chút không sao cả, nhưng đánh ra nhân mạng còn không thu tay, vậy lại hỏng chuyện, đến khi càng nháo càng lớn sợ rằng chư vị cũng khó khống chế.

Đêm nay ta vừa mới tới, chưa thật hiểu rõ tình hình, có điều thiên hạ thị phi, không có đạo lý nói không thông. Nhân tình giảng không thông, có thể nói đạo lý, đạo lý giảng không thông còn có quốc pháp! Dù sao triều đình chế ra quân kỷ và hiến lệnh cũng là để mọi người có căn cứ giảng lý với nhau. Việc này đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Các tướng quân đều nhìn lại Nguyên Nghĩa Khang, hắn vội ho một tiếng: "Tiếu lão tướng quân ngài nói đi?"

Tiếu Hằng vuốt cằm, rất dè dặt nói: "Việc này … Bên phía Dịch lão đệ có người chết, để Dịch lão đệ nói đi a."

Dịch Tiểu Đao vội vàng lên tiếng chối từ: "Không không, Tiếu lão ca cứ nói trước, Tiếu lão ca nói đi."

Nhìn hai người giả bộ khiêm tốn đẩy qua đẩy lại, Mạnh Tụ chỉ thấy mù mờ. Bình thường khi người ta lên tòa án không phải ai cũng tranh giành nói để tranh thủ bày tỏ oan tình và ủy khuất của bản thân. Vậy mà nhìn bộ dáng đám người kia xem, khách khí giống như đang vào quán ăn cơm, nào có nửa phần căng thẳng tranh giành?

Sau một trận khiêm nhượng, cuối cùng Dịch Tiểu Đao đành mở miệng trước.

Đại khái là năm ngày trước một tên đội chính của Hoành Đao lữ mang theo năm bộ hạ đến Phượng Lai quán uống rượu, uống đến ngà ngà say thì đụng phải người thủ bị lữ cũng đang uống rượu gần đó. Lại vừa đúng lúc danh kỹ Thu Ngưng Hương chuẩn bị xuất trường biểu diễn ca múa, có một cái bàn ở hàng đầu nhưng cả hai nhóm đều muốn ngồi, kết quả là tranh nhau, đám người đều là lính tráng say lất ngất, mới lời qua tiếng lại chưa đến hai câu đã nhao lên, tiếp đó liền động tay động chân. Mười mấy tên quân nhân hỗn chiến một trận, trong hỗn loạn tên đội chính của Hoành Đao lữ bị đánh chết. Bởi vì quá loạn, cũng không rõ hung thủ là ai, nhưng khẳng định là người của thủ bị lữ.

Dịch Tiểu Đao nói không sai không lệch, cũng không thêm mắm thêm muối, phần khí độ đó khiến Mạnh Tụ ngồi nghe cũng phải thầm xưng tán. Nói xong hắn còn rất khách khí hỏi: "Tại hạ nói có chỗ nào chưa đúng xin Tiếu lão ca đính chính?"

Tiếu Hằng vuốt râu gật đầu: "Dịch lão đệ nói rất đúng, sự tình chính là như thế, ta không ý kiến gì. Nhưng mà một ngày trước người của Dịch lão đệ cũng đã đánh chết hai người của ta ở Dương phố a."

Dịch Tiểu Đao vội vàng phân biện: "Đó tuyệt đối không phải ý của ta, đều do các huynh đệ bên dưới làm loạn. Ai, Tiếu lão ca, sau khi sự tình xảy ra ta đã tới muốn tìm ngươi nói chuyện, sao ngươi không lập tức đem hung thủ giao ra. Ngươi không chịu giao người, các huynh đệ rất tức giận, ta không cách nào áp chế nổi a!"

"Hắc hắc, Dịch lão đệ nói thật là lạ, chính ngươi cũng nói không rõ ràng hung thủ, ta sao giao người ra được? Giao ai? Cũng không thể để oan uổng người vô tội? Lại nói, hiện giờ bên ngươi chết năm người, bên ta lại chết tận sáu người, sao không giao hung thủ kia ra?"

"Tiếu lão ca, người chết bên ta là đội chính, là sĩ quan, người chết bên ngươi đều là tiểu binh?"

"Tiểu binh thì đã làm sao, mạng ai mà chẳng là mạng? Mạng sĩ quan là có thể đổi hai mạng tiểu binh? Hình như Đại Ngụy triều không điều luật nào như vậy a!"

Tuy song phương buông lời châm chọc nhưng ngữ khí đều rất bình hòa như người trong nhà, đến cái cấp bậc như lữ soái đã không cần phải vỗ bàn trừng mắt, đao to búa lớn nữa rồi.

Dịch Tiểu Đao lắc đầu cười cười, nhưng không tranh biện tiếp mà quay sang nói với Nguyên Nghĩa Khang: "Nguyên đô đốc, Mạnh trấn đốc, sự tình đã đến bước này. Xử trí như thế nào xin để hai vị đại nhân định đoạt, mạt tướng tất nhiên sẽ tòng mệnh."

Tiếu Hằng cũng khách khí nói: "Mạt tướng cũng nghe hai vị đại nhân xử trí, Nguyên đô đốc, Mạnh trấn đốc, các ngươi cứ nói là được."

Nghe hai người nói như vậy, Nguyên Nghĩa Khang ngập ngừng, bộ dáng không biết làm thế nào cho phải, hắn nhìn về Mạnh Tụ cầu trợ, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.

Mạnh Tụ thở dài, nghĩ thầm chẳng trách Nguyên Nghĩa Khang lại không có uy tín, người này đúng là trong ngực không có chủ kiến, người ta đã dúi cờ vào tay mà không biết phất.

Hắn nói: "Nguyên đô đốc, chúng ta ra ngoài nói mấy câu. Tiếu tướng quân, Dịch tướng quân, Tiên Vu tướng quân xin thất lễ."

Mấy vị tướng quân đều nói không dám, Mạnh Tụ kéo Nguyên Nghĩa Khang đi ra. Ở ngoài hành lang trống trải, Nguyên Nghĩa Khang hỏi Mạnh Tụ: "Mạnh trấn đốc, việc này nên xử trí thế nào mới tốt? Hai bên đều chết mất mấy người, thù hận đã rất lớn! Ngươi nghĩ giúp ta chủ ý xem."

"Đô đốc, giết người thì thường mạng, từ xưa đã như thế. Mạt tướng cho là, vô luận án theo hình luật triều đình hay đạo lý nhân tình, tốt nhất để các bên giao hung thủ ra nghiêm trị, để tranh chấp lắng xuống."

"Cái này là quần ẩu, sợ rằng không dễ tìm hung thủ."

"Có thể để quân tình xử Đông Lăng vệ điều tra, mời các nhân chứng ở hiện trường tới, từng tên đối mặt với nhau sao còn sợ tìm không ra hung thủ? Còn có, Dịch Tiểu Đao và Tiếu Hằng quản binh không nghiêm, để binh lính hành hung gây loạn, đều phải chịu quân trượng, đô đốc cảm thấy thế nào."

Nghe Mạnh Tụ kiến nghị, Nguyên Nghĩa Khang lập tức nhức đầu. Tuy hắn biết Mạnh Tụ đề nghị rất phải, nhưng muốn làm rõ ngọn ngành cần mất thời gian. Nguyên Nghĩa Khang sợ xảy ra phiền toái, hiện giờ hắn chỉ muốn nhanh dìm sự tình lắng xuống, cũng không nguyện để quân tình xử Đông Lăng vệ tham dự vào việc nội bộ của biên quân, còn chuyện đem Dịch Tiểu Đao và Tiếu Đao ra đánh quân côn lại càng không thể. Hai tên đó không đè Nguyên đô đốc ra đánh, Nguyên đô đốc đã A Di Đà Phật tạ ơn trời đất!

Do dự một trận, Nguyên Nghĩa Khang mới lúng túng nói: "Mạnh trấn đốc, ta không tinh thông hình luật, nhưng trước kia từng xử trí một vụ án thôn dân vì cướp đoạt nguồn nước mà phát sinh ẩu đả. Tỷ như Giáp thôn và Ất thôn tranh đoạt nguồn nước, Giáp thôn chết một người, Ất thôn chết hai người… Tình hình lúc đó và hiện nay cũng có vài phần tương tự."

"Xin hỏi, lúc đó đô đốc xử trí như thế nào?"

"A a, đều là nhờ sư gia dạy cả, kẻ chết của hai thôn thì hai thôn tự mình phụ trách bồi thường trợ cấp, nhưng bởi vì kinh động đến quan phủ, trưởng thôn hai thôn lại đều thụ trượng; bởi Giáp thôn chết nhiều người hơn Ất thôn, Ất thôn cần giao một tên hung thủ đi ra nhận sự trừng phạt của vương pháp, kẻ đáng giết thì giết, đánh hình thì hình, sinh tử không oán.

Xử trí như thế cả hai thôn đều không dị nghị, đều khen thanh thiên đại lão gia phán quyết sáng suốt, công chính nghiêm minh.

Mạnh trấn đốc, ta cảm thấy, xử trí loại chuyện ẩu đả trong quân như thế này chúng ta không tiện truy cứu quá sâu. Hai bên đều có người chết, hiện tại còn muốn đẩy mấy người nữa ra chịu chết, vậy thù hận không được giải mà càng kết sâu, sau này tranh đấu càng lợi hại?

Y bản đốc xem, vẫn là oan gia nên giải không nên kết, để Dịch Tiểu Đao và Tiếu tướng quân xuất tiền bồi thường người chết của đối phương, từ đây không được tranh chấp nữa là xong. Mạnh trấn đốc, ngài cảm thấy thế nào?"

Mạnh Tụ than một hơi, trong lòng biết Nguyên Nghĩa Khang quả nhiên không làm được việc lớn. Ẩu đả trong quân mà đem so sánh với hương dân tranh cướp, kỳ thực bản chất hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Dân sự tranh chấp, điều hòa làm chủ, xác thực nên giải không nên kết, nhưng quân đội là chỗ nào? Quân pháp như núi, quân kỷ như thiết, không phải nói đùa, sao có thể hàm hồ cho qua chuyện được?

Sở dĩ quân tướng Hoành Đao lữ và thủ bị lữ dám đánh nhau long trời lở đất không hề kiêng kỵ, , bề ngoài là bởi thù hận tích tụ đã lâu của hai bên, song truy cứu đến thực chất lại do người làm trưởng quan như Nguyên Nghĩa Khang không có uy tín, các bộ hạ đều không để hắn vào trong mắt. Nếu như đổi lại là tên trấn đốc nào sát phạt quyết đoán, cho dù gan có lớn bằng trời đám binh lính kia cũng không dám càn rỡ. Nguyên Nghĩa Khang là đồ trứng nhuyễn, hắn không dám đắc tội tướng lĩnh thủ hạ, xử trí hàm hồ như vậy sau này ai còn sợ sệt quân pháp? Tiếu Hằng cũng tốt, Dịch Tiểu Đao cũng tốt, đều sẽ không những không cảm kích hắn, ngược lại còn coi hắn là tượng gỗ, Mạnh Tụ hàm súc hỏi: "Đô đốc, xử trí như thế không có hậu hoạn sao?"

"A a, hẳn không xảy ra gì đâu! Đúng, quyết định thế đi!"

Mạnh Tụ cũng không lắm miệng, dù sao mình đã đề ra ý kiến, nghe hay không là tùy ở Nguyên Nghĩa Khang.

Thương nghị đã xong, hai người quay trở về phòng, Nguyên Nghĩa Khang tuyên bố: Hoành Đao lữ giao ra một tên hung thủ, phạt Tiếu Hằng hai trăm lượng bạc, phạt Dịch Tiểu Đao ba trăm lượng bạc, dùng làm trợ cấp cho người chết. Từ nay về sau song phương không được gây sự, nếu tiếp tục vi phạm sẽ phạt quân pháp thật nặng.

Nghe Nguyên Nghĩa Khang tuyên bố mệnh lệnh, mặt Tiếu Hằng lạnh băng, Dịch Tiểu Đao phải mở miệng nói trước: "Đô đốc, chúng ta là kẻ bị hại, hiện giờ còn muốn chúng ta giao người … Xử trí như thế mạt tướng sợ các huynh đệ sẽ có ý kiến! Nếu huynh đệ bên dưới không phục, nháo ra lớn chuyện, mạt tướng không cách nào ước thúc, lúc đó đều giao cho đô đốc ngài xử trí, được không?"

Lập tức Nguyên Nghĩa Khang đầu đầy mồ hôi, hắn lúng túng không biết như thế nào cho phải, lại nhìn Mạnh Tụ cầu trợ.

Mạnh Tụ than một hơi, tâm biết thấu tình đạt lý là chưa đủ, Nguyên Nghĩa Khang buông thả như vậy, ngược lại bộ hạ càng khi dễ. Hắn cũng bất nhẫn nhìn Nguyên Nghĩa Khang khốn quẫn, lên tiếng nói: "Dịch lữ soái, lời ấy sai rồi. Quân lệnh đã hạ, sĩ tốt không phục, người làm quan tướng như chúng ta phải đàn áp, đó không phải là thiên kinh địa nghĩa sao! Hoành Đao lữ có tên nào dám không phục, lữ soái không ngại cứ nói cho ta, ta sẽ tới nói chuyện với hắn."

Dịch Tiểu Đao sửng sốt, hắn dám khi dễ Nguyên Nghĩa Khang, nhưng đối với Mạnh Tụ còn có vài phần kiêng sợ. Hắn không lớn tiếng nữa, chỉ nhàn nhạt nói: "Nào dám lao động đại giá của trấn đốc? Tự mình mạt tướng xử trí là được rồi."

Mạnh Tụ bồi thêm một câu hỏi: "Vậy, Dịch lữ soái, có vấn đề gì nữa không?"

"Không vấn đề, mạt tướng cẩn tuân huấn lệnh đô đốc."

Nguyên Nghĩa Khang thở phào một hơi, hắn lại nhìn về Tiếu Hằng, lão tướng thần tình nhàn nhạt trả lời: "Mạt tướng cũng nghe huấn lệnh đô đốc, không vấn đề."

Tiên Vu Bá đang ngồi nghe bĩu bĩu môi, miệng lẩm bẩm câu gì đó, nghiêng mắt liếc nhìn Nguyên Nghĩa Khang, bộ dáng có vẻ xem thường.

Tiếp đó, Dịch Tiểu Đao rất sảng khoái lấy ra ngân phiếu ba trăm lượng giao cho Nguyên Nghĩa Khang, Tiếu Hằng sờ sờ túi, hắn lúng túng nói: "Trên người mạt tướng không mang bạc, hôm nào nhất định sẽ sai người đưa tiền phạt cho đô đốc … Dịch lão đệ, phiền ngươi gửi lời chia buồn của ta đến gia quyến của Hồ đội chính, đám tiểu tử xuống tay quá nặng, hại tính mạng Hồ huynh đệ, lão phu thật không biết nói gì cho phải. Dịch Tiểu Đao nghiêm túc nói: "Nhất định sẽ chuyển đạt, cũng xin Tiếu lão ca thay ta gửi lời xin lỗi đến các huynh đệ thủ bị lữ, ta trị quân không nghiêm, để xảy ra chuyện lớn như vậy, thật rất hổ thẹn. "Hai người xin lỗi lẫn nhau, Nguyên Nghĩa Khang ở một bên nhìn rất cao hứng, khen: "Thế là được rồi, mọi người thông cảm cho nhau một chút, thế này là tốt nhất, thế này là tốt nhất!"

Vừa nghe được ba chữ "Hồ đội chính" Mạnh Tụ liền kinh chấn, hắn hỏi: "Dịch tướng quân, vị đội chính bất hạnh kia của quý quân, hắn mang họ Hồ?"

Dịch Tiểu Đao kinh ngạc nhìn Mạnh Tụ một cái: "Không phải vừa rồi ta đã nói rồi sao? Nói đến, Hồ đội chính còn là người quen của Mạnh trưởng quan, hai ngày trước Mạnh trấn đốc ngài vừa gặp qua hắn, hắn chính là Hồ Long a!

Đáng tiếc, Hồ huynh đệ bạc mệnh, chiến trường hung hiểm như đại chiến Tĩnh An còn xông qua được, không nghĩ tới sẽ chết trong một trận ẩu đả trong thanh lâu, thật là không đáng a! Ai, người a, vừa đó mà đã đi rồi!"

Hồ Long chết rồi? !

Cái này, là diệt khẩu hay là trùng hợp!

Mạnh Tụ giật mình một cái, hắn ngưng thần nhìn chằm chằm Dịch Tiểu Đao, lại thấy y lắc lắc đầu cảm khái, không có vẻ gì dị dạng.

Nhìn không ra được manh mối nào, lại không kềm nén được hiếu kỳ trong lòng, Mạnh Tụ dứt khoát hỏi: "Nghe nói lão gia Dịch tướng quân là người Lạc kinh? Thanh minh đã sắp đến rồi, ngươi cũng phải về Lạc kinh phương nam tế mộ a?"

Dịch Tiểu Đao hơi chấn, trong mắt lướt qua một đạo hàn mang. Hắn bình tĩnh trả lời: "Ai, lộ trình quá xa, giờ Bắc cương cũng không phải rất thái bình, sợ rằng năm nay không cách nào trở về."

"À, vẫn là công vụ quan trọng hơn a!"

"Không còn cách nào khác, chúng ta làm quan nơi đất khách, vạn sự không được tự do a!"

Hai người không gấp không chậm tán gẫu, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái, song lại đều nhanh dời ánh mắt đi, cảm thấy đối phương thật sự sâu không lường được, không cách nào suy xét.

Hỏi đáp vừa rồi nhìn như bình thường, kỳ thực trong đó ngầm chứa huyền cơ. Mạnh Tụ dùng tiếng lóng liên hệ hỏi dò thân phận Dịch Tiểu Đao, hắn chủ động bạo lộ chính mình thân phận, nhìn như mạo hiểm, kỳ thực lại có một con đường lui: "Bản thân là trấn đốc Đông Lăng vệ, Hàn Khải Phong bị thẩm vấn trên tay mình hai ngày, mình biết rõ ám hiệu liên hệ của Ưng hầu Nam Đường cũng có thể giải thích được thông."

Mà Dịch Tiểu Đao hồi đáp càng vi diệu, án quy định, trong câu trả lời phải có hai từ "Bắc cương" và "thu phân " mới có thể xác nhận thân phận, mà trong câu trả lời của Dịch Tiểu Đao chỉ có mỗi từ "Bắc cương " chứ không có "thu phân ". Đây cũng là diệu kế có thể tiến cũng có thể lui, nếu Mạnh Tụ quả thật là Ưng hầu Nam Đường, vậy tự nhiên sẽ biết thân phận; còn nếu Mạnh Tụ chỉ đơn thuần là trấn đốc Đông Lăng vệ, lại cũng không nắm được đằng chuôi.

Nghĩ thông huyền diệu trong đó, Mạnh Tụ không khỏi bội phục Dịch Tiểu Đao từ tận đáy lòng, trong khoảng khắc ngắn ngủi sao hắn có thể nghĩ ra được? Người này thật lòng sáng như gương a!

Mạnh Tụ cười cười: "Dịch tướng quân hảo thủ đoạn a. Cái này, xử lý thật sạch sẽ!"

Dịch Tiểu Đao cười cười cúi thấp người: "Không dám không dám, Mạnh trấn đốc nói quá lời, Nguyên đô đốc nói rất hay, mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng bạn đồng thuyền mà!"

Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-182-l0haaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận