- Phúc cầu hoàng!
Phu nhân chợt thốt lên khiến tôi thấy khó hiểu.
- Đúng rồi nó chính là phúc cầu hoàng, chỉ có nó mới hợp với phép thuật tuyết của cháu.
Tôi vẫn ngu ngơ nhưng thấm được phần nào những gì bà ấy vừa nói.
- Phúc cầu hoàng!
Tôi nhắc lại tên nó, cái tên ấy thật là hay. Tôi nhẹ nhàng xoa lấy bộ lông mượt mà của nó. Con khổng tước ban đầu tỏ ra rụt rè nhưng dần dần đã quen với tôi. Nó thích thú, đôi mắt màu xanh trở nên thật hiền hòa. Bây giờ, nó không chỉ là con vật mà là một người bạn mới của tôi. Vừa lúc, Hoàng Thiên cũng tìm được con khổng tước mà cậu ấy ưng ý nhất. Nó có màu đỏ rực lửa nổi bật nhất với đôi mắt đen tuyền. Con chim ấy cũng toát lên vẻ uy mãnh thật giống với Hoàng Thiên.
- Chúng ta bắt đầu thôi.
Tôi nhìn bà ấy và Hoàng Thiên nở một nụ cười.
Phu nhân cùng với Hoàng Thiên đã nhanh chóng ngồi lên lưng con khổng tước. Thấy vẻ điệu nghệ của cậu ấy thì tôi nhận ra chỉ có mình mới cần phải luyện tập. Cuộc sống là vậy đấy, lúc nào tôi cũng chậm chạp thế nhưng không vì đó mà tôi nản lòng. Tôi bắt đầu thích thú khi tưởng tượng mình đang cùng con chim yêu dấu chao liệng trên bầu trời mùa đông đầy tuyết. Còn Hoàng Thiên thì đứng nhìn co ro dưới gố cây chầm chồ thán phục
tôi.
- Hihi…quá tuyệt!
Tôi đang tự kỷ như thế đấy. Phu nhân và cậu ấy đang đợi tôi nhìn nhau khó hiểu rồi chợt lên tiếng làm tôi tỉnh mộng.
- Này, bạn có định đi không vậy? Hoàng Thiên cau có nhìn tôi.
- Há……..
Tôi bị kéo xuống mười tám tầng mây. Thật là mất hứng, mà thôi tôi ì ạch leo lên lưng con phúc cầu hoàng và bắt đầu chao liệng.
- Á.. aaaaaaaaa……..
Mặc cho tôi la hét, con phúc cầu hoàng vẫn uốn lượn trên bầu trời, tôi thì thật khổ sở, phải cố gắng ôm chặt lấy lưng nó để khỏi bị rơi xuống. Trong lúc đó, Hoàng Thiên cùng con phượng cầu hoàng – tên của con khổng tước ấy - đang hò reo thích thú. Giấc mơ trái ngược với hện tại. Đơn giản cũng chỉ là mơ mà thôi. Thấy tôi đang loay hoay, phu nhân mới điều chỉnh con khổng tước của bà ấy lại gần tôi.
- Cháu có sao không?
- Không ạ, tại cháu chưa quen thôi.
Tôi đáp mặt dù muốn được ai đó giúp đỡ vào lúc này.
Như hiểu được ý nghĩ của tôi , phu nhân mới nói tiếp:
- Cháu cần phảo ngồi thế này để có được điểm tựa, khi không cân bằng cháu vẫn an toàn ngồi trên lưng nó.
Tôi vui vẻ làm theo. Khóe mắt dưng dưng ( cảm động quá).
- Khi cháu điều khiển con khổng tước không chỉ bằng hành động mà còn bằng lời nói. Như thế thì con vật sẽ cảm nhận được tình cảm của cháu.
- Vâng! Tôi gật đầu lia lịa tỏ vẻ rất hiêu biết.
- Mỗi loài động vật đều có những điểm riêng biệt. Trên cơ thể chúng thường có một bộ phận mà những con vật khác không có. Ở đó khả năng đặc biệt của chúng sẽ pháy huy nếu như chúng ta tìm ra được. Con phúc cầu hoàng của cháu cũng vậy, cháu hãy thử đi. Bá ấy từ tốn giải thích.
- Để cháu xem nào.
Tôi dò mắt nhìn từ đầu nó xuống tới đuôi mà không nhận thấy được điều gì khác lạ. Tôi liều tay nắm mạnh vào nhúm lông đuôi của nó. Bị bất ngờ con khổng tước bay vút lên co với tốc độ cực nhanh. Tôi đang ở trên lưng nó mà, thế nhưng nó bay xa quá. Không phải, tôi đang rơi xuống.
- Á á á…….
Tiếng hét của tôi. Vừa kịp lúc Hoàng Thiên cùng con phượng cầu hoàng của cậu ấy đỡ lấy tôi.
- Bạn có sao không?
Hoàng Thiên bế lấy tôi trên tay, nhìn tôi đầy lo lắng.
- À không! Tôi đáp có chút gượng gạo.
Con phượng cầu hoàng đáp nhẹ xuống đất, tôi vội vàng tránh ra khỏi vong tay của Hoàng Thiên. Bất chọt cả hai đỏe mặt. Cậu ấy lúng túng gãi đầu.
- Ừ, xin lỗi bạn.
- không sao đâu! Tôi đáp nhưng không nhìn cậu ấy.
- Phu nhân à, con phúc cầu hoàng của cháu bị sao ấy, người hãy bắt nó lại giúp cháu.
Tôi vội vã bước lại chỗ bà ấy để giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên vì ngại. Như đoán được ý nghĩ của tôi, Hoàng Thiên cũng chạy lại cùng, rôi tiếp tục tập luyện. Nhìn thấy nụ cười hiện hữu trên môi Hoàng Thiên, trái tim tôi bỗng đập loạn nhịp. Hiếm khi nào cậu ấy lại vui vẻ như vậy.
(*………*)
Hôm qua cũng là ngày cuối cùng chúng tôi ở lại Lưu Điệp. Tôi và Hoàng Thiên ở dưới đây đã ba ngày rồi. Đã đến lúc trở về, có lẽ mọi người sẽ lo lắng lắm.
- Cháu về đây ạ.
Tôi cố gắng chào phu nhân mặc dù giờ chia tay sao quá bồi hồi, tôi và bà ấy chỉ là quan hệ quen biết nhưng không hiểu sao trái tim tôi như thắc lại nói không lên lời khi rời xa. Cố gắng ngăn cho nước mắt không trào ra nhưng cảm xúc lại không bao giờ nghe lời. Hai hàng lệ tuôn rơi, phu nhân cũng không khác gì mấy, bà ấy ôm lầy tôi vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc màu vàng của tôi. Còn Hoàng Thiên thì cúi đầu lễ phép thay cho lời tạm biệt. Chúng tôi leo lên lưng hai con khổng tước của mình rồi bay lên cao đến miệng núi. Tôi vuốt đầu con phúc cầu hoàng thủ thỉ:
- Tao sẽ đến đây thăm mày nữa đó vì ở đây còn có ân nhân cứu mạng của tao mà.
Con phúc cầu hoàng như hểu được ý, nó vỗ cánh xòe bộ lông đuôi rực rỡ như muốn nói tạm biệt rồi bay về hướng xa cùng phượng cầu hoàng.
- Kim Như……
Hoàng Thiên thấy tôi xúc động thì tiến lại gần, dùng tay gạt đi giọt lệ đang chảy dài trên má tôi.
- À, mình không sao đâu, chúng ta xuống núi thôi.
Tôi né tránh bàn tay của cậu ấy và tự lau đi nước mắt vì bản tính của tôi là không thích ai thương hại cho mình ngay cả là Hoàng Thiên.
Thấy tôi đi trước Hoàng Thiên ngầm hiểu rằng tôi đang rất buồn nhưng biết tính tôi nên cậu ấy chỉ lặng lẽ đi sau không nói gì để tôi được bình yên.