PHARAON
Pharaon, dịch âm từ tiếng Hy Lạp, xuất hiện sớm nhất ở Ai Cập thời đại Cổ Vương quốc (năm 2181 trước Công nguyên), ý nghĩa ban đầu là tòa nhà lớn, nói cho đúng ra là chỉ cung điện. Ý nghĩa đó được chuyển biến dần, đến thời Thoutmès III thời đại Tân Vương quốc (1560 – 941 trước Công nguyên), Pharaon mới chính thức trở thành danh xưng tôn kính chỉ Quốc vương.
Thoutmès III là Pharaon của vương triều XVIII ở Ai Cập cổ đại. Khi cha ông là Thoutmès II qua đời, ông còn nhỏ tuổi, phải cùng với Nữ vương Hathapusut cùng chấp chính. Chẳng bao lâu, Nữ vương Hathapusut một mình đoạt quyền, ông bị đuổi ra ở thần miếu Kanac cùng sống chung với các thầy tu. Sau khi Nữ vương chết ông mới trở về nắm quyền, như vậy là cách lần lên ngôi đầu tiên tới 22 năm. Thời gian ở ngôi, ông đã nhiều lần xuất quân viễn chinh, mở rộng Ai Cập thành một đế quốc lớn mạnh chưa từng thấy. Các nhà sử học sau này tôn xưng ông là “Nhà chinh phục vĩ đại đầu tiên trong lịch sử” và “Napoleon của Ai Cập cổ đại”.
Dưới thời thống trị của Thoutmès III, bản đồ Ai Cập đã mở rộng nhiều, đã tăng cường nền thống trị chuyên chế trung ương tập quyền, từ đó đặt cơ sở vững vàng cho đế quốc, quân sự cổ Ai Cập, vì vậy ông được tôn xưng làm Pharaon.
Từ đó về sau, Quốc vương các triều đại cổ ai Cập cũng theo đó mà dùng danh hiệu Pharaon.