Đấu Khải Chương 10

Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 10: Nàng là Minh giác sư


Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD










Mạnh Tụ trầm ngâm không nói. Vương Tam mong đợi nhìn hắn, trong ánh mắt không còn nửa điểm kính sợ —— chỉ thấp thoáng bạc trắng. Vương Tam cảm thấy, tên Lang vệ mới gặp gỡ đêm nay này khác hẳn đám quan sai nha môn bình thường. Hắn rất lễ độ, tôn xưng mình là "Vương Tam gia" chứ không giống như bọn Lưu Chân cứ suốt ngày réo mình là "Lão gia hoả", hắn làm việc có tình có lý, khiêm tốn, thái độ ôn hòa, tiếp xúc qua khiến người ta cảm thấy —— làm sao nói cho rõ nhỉ —— rất tin phục. Người tuổi trẻ này có một loại mị lực khiến người cảm thấy thân cận nhưng lại không dám tiếp cận.



Suy xét một hồi lâu, cuối cùng Mạnh Tụ khẽ thở dài, đưa tay chuyển mấy ngân phiếu trên mặt bàn tới: "Vương Tam gia, đêm nay quấy rầy nhiều rồi, sau này nói không chừng còn có chỗ làm phiền tới ngài, cái này, ngài cầm đi uống rượi a."

Lời vừa dứt, Vương Tam đã đem ngân phiếu đút vào trong ngực, động tác nhanh như chớp giật, Mạnh Tụ chỉ nhận thấy trước mắt lóe lên, sau đó ngân phiếu đã biến mất —— Mạnh Tụ cảm thấy, gia hỏa này nếu ra tay cũng nhanh như vậy, chỉ sợ mấy hảo hán Thiểm Điện kiếm, Khoái Đao khách…đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ cũng không cần hành hiệp trượng nghĩa làm gì nữa, về nhà chăn vịt đi là vừa.

Trước khi đi, Mạnh Tụ nói với Vương Tam: "Hôm nay mọi người lần đầu tiên gặp mặt, lại làm ra chuyện không thoải mái, Vương Tam gia nói là hiểu lầm, vậy ta cũng coi như đây là hiểu lầm. Còn mấy vị bằng hữu kia… chúng ta cho tam gia ngài mặt mũi, coi như chưa thấy qua bọn họ."

"Vâng vâng vâng, đa tạ Mạnh trưởng quan, đa tạ trưởng quan cất nhắc."

"Nhưng nếu bọn hắn đã là bằng hữu của tam gia, vậy tam gia ngươi cũng phải nói với bọn hắn, Tĩnh An là nơi có vương pháp, ăn cơm uống rượu có thể, chơi đùa nữ nhân cũng không thành vấn đề, nhưng những sinh ý kia…đừng có làm ở chỗ này. Bằng không đừng trách Tĩnh An Lăng vệ chúng ta không cấp mặt mũi cho bằng hữu, Vương Tam gia ngươi cũng tránh không được liên quan."

Vương Tam cầm bạc, cười đến trên mặt nở hoa: "Đó là, đó là. Chúng ta đều là lương dân tuân thủ quy củ, chuyện phạm pháp ta tuyệt đối không làm, không làm!"

Mạnh Tụ gật đầu, nhấc chân muốn đi, Lưu Chân lại nói: "Lão Mạnh, ngươi đi trước đi, ta nói chuyện với lão gia hoả này vài câu cái đã." Nói xong, đối với đánh mắt với Mạnh Tụ một cái.

Mạnh Tụ sửng sốt, lập tức hội ý: "Ta chờ ngươi bên ngoài." Nói xong, cũng không để ý tới ánh mắt cầu khẩn của Vương Tam, hắn chạy ngay ra cửa, cánh cửa phía sau người chợt đóng sầm lại.

Mạnh Tụ đứng ngay cạnh cửa, chỉ nghe bên trong truyền đến tiếng gầm rú hung ác của Lưu Chân: "Lão gia hoả, hôm nay người của ngươi dám kề đao vào cổ lão tử, có đưa phí thuốc thang hay không? Công phí nữa? Rồi phí tổn thất tinh thần? Tiền thương tật. . . Cái gì, không có tiền? Ngươi nói to lên xem nào! Lão tử không nghe được. . . Bao nhiêu? Có giỏi ngươi nói lại lần nữa xem! Lão tử bị người của ngươi đả thương, ngươi chỉ phải bồi thường như thế là đã tốt lắm rồi. Ngươi không bồi thường, lão tử cắt lại ngươi một đao nhé, ngươi nói nên cắt chỗ nào mới tốt!"

Nương theo tiếng gầm quát của Lưu Chân là tiếng đánh đập ầm ầm xuống da thịt, còn có tiếng kêu thảm cầu khẩn của Vương Tam.

Mạnh Tụ nhịn cười, bước vài bước ra đường. Hắn nhìn thấy Liễu Không Cầm đứng ở bên cạnh, an tĩnh như một cành ngọc lan.

Mạnh Tụ chủ động đi tới: "Liễu cô nương, trông một đêm, khổ cực rồi."

Liễu Không Cầm ngước mắt nhìn hắn, song lại không mở miệng nói chuyện.

"Liễu cô nương, người Diệp trấn đốc muốn tìm hiện giờ đang ở trong đại viện Tần gia. Ta muốn triệu tập nhân thủ đi vây bắt."

Lời nói của Liễu Không Cầm cũng tựa như con người nàng, băng lãnh mà bình tĩnh: "Đại nhân chỉ thị, ta chỉ phụ trách hỗ trợ giám sát, không can thiệp quyết sách của ngài."

Mạnh Tụ hít một hơi sâu, câu trả lời này sớm đã nằm trong dự liệu của hắn.

"Liễu cô nương, Diệp trấn đốc từng nói qua, để điều tra vụ án này ta có thể điều động một trung đội tinh nhuệ —— ta muốn lập tức xuất động."

Liễu Không Cầm nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc. Nàng không nghĩ đến, tên sĩ quan dáng vẻ nhìn rất thư sinh này không ngờ có thể làm như vậy, mới mấy giờ đã tìm được manh mối, dám hạ quyết tâm xuất động nhân mã.

"Nhân mã tập kết ở đâu?"

"Nhà số 2 đông phố Tĩnh An thành, lập tức tập kết. Nhớ chú ý ẩn nấp, đừng kinh nhiễu đến cư dân xung quanh."

Liễu Không Cầm mặt không biểu tình đáp: "Được."

Mạnh Tụ đợi một lát mà vẫn thấy Liễu Không Cầm đứng yên bất động, kinh ngạc hỏi: "Liễu cô nương, ngươi không quay về truyền lệnh điều binh sao?"

"Không cần. Tin tức đã được truyền rồi. Mạnh hậu đốc sát ngài hiện giờ cứ đến đó, Diệp trấn đốc đang ở bên kia chờ đợi ngài."

Mạnh Tụ chấn động, hắn đánh giá Liễu Không Cầm một trận: "Không nghĩ tới, Liễu cô nương ngài còn là một vị Minh giác sư. Thất kính thất kính."

Thấy Mạnh Tụ lập tức đã hiểu ra, vẻ mặt Liễu Không Cầm hơi ngạc nhiên: "Mạnh hậu đốc sát kiến thức rất rộng a."

"Nơi nào, trước kia lúc ở Lạc kinh có nghe người ta nói qua thôi."

Lịch sử Minh giác sư và lịch sử chiến sĩ đấu khải cùng tồn tại đã lâu. Minh giáp sư sớm nhất trong truyền thuyết—— cũng là người cực mạnh——chính là quân sư hàng đầu của Lý Trường Sinh, khai quốc hoàng đế Nam Đường - Thẩm Thiên Sách, nàng cũng là người sáng lập nhất hệ Minh giác sư sau này.

Minh giác sư, chính là chỉ một số ít người có năng lực đặc dị. Bọn họ có thể sử dụng tâm linh cảm ứng truyền tư tưởng tới người khác, đồng thời có thể sử dụng linh giác nắm giữ động tĩnh trong một phạm vi nhất định. Ứng dụng của Minh giác sư trên chiến trường cực lớn, đó là đồng đội số một bên cạnh sĩ quan chỉ huy, dùng thần giao cách cảm truyền đạt mệnh lệnh của chỉ huy tới đấu khải sĩ, đồng thời cũng dùng minh thức thuật điều tra tình báo chiến trường, phản ánh với sĩ quan chỉ huy, để cho sĩ quan chỉ huy có thể nắm giữ tình thế chiến trường kịp thời, dễ dàng điều khiển bộ đội, có thể nói là sợi dây liên lạc giữa chỉ huy tới đấu khải bộ đội. Với số lượng đấu khải bộ đội ngang nhau, nếu như có minh giác sư tham gia chỉ huy thì chiến lực của bộ đội so với không có minh giác sư phải cao hơn năm thành, đó là sự khác biệt giữa có tổ chức và vô tổ chức.

Hơn nữa tác dụng của Minh giác sư không chỉ như thế. Minh giác sư cường đại thậm chí có thể dùng tâm linh công kích, phát động "Tâm linh phong bạo", khiến cho quan binh cùng khải đấu sĩ đối phương điên cuồng hỗn loạn. Bộ đội không có Minh giác sư bảo hộ thậm chí có thể bị xóa sổ bởi một chiêu "Tâm linh phong bạo"—— có điều loại Minh giác sư cường đại như thế cũng là cấp bậc trong truyền thuyết, cực kỳ hiếm thấy.

Tác dụng của Minh giác sư không chỉ phản ánh ở trên chiến trường, ngay cả ở chính giới cùng dân gian cũng có ứng dụng rất lớn. Một số trọng trấn của triều đình Bắc Ngụy cùng quan phủ địa phương đều an trí một số Minh giác sư, đảm trách chức năng liên lạc giữa quan trấn phủ cùng triều đình trung ương. Mượn Minh giác sư, quan viên địa phương có thể nhanh chóng báo cáo với triều đình trung ương tình huống đột xuất cùng công tác quản lý, trung ương cũng có thể kịp thời nắm giữ tình hình thực tế ở địa phương, tăng mạnh quyền giám sát, đảm bảo được sự thống trị.

Tác dụng của Minh giác sư rất lớn, song số lượng lại cực kỳ thưa thớt. Chưa nói đến loại Thiên cấp Minh giác sư có thể phát động Tâm linh phong bạo, ngay cả một ít minh giác học đồ biết qua chút thần giao cách cảm đều quý như lông phượng sừng lân.

Minh giác sư đầu tiên xuất hiện đến nay đã vượt quá ba trăm năm, vô luận ở Bắc Ngụy, Nam Đường hay là Tây Thục, ngành học thuật nghiên cứu về minh giác luôn gắn liền mật thiết với vận mệnh quốc gia. Đám học giả ăn lương cao ngất ngưởng này nghiên cứu gần ba trăm năm, số lượng công trình sáng tạo ra hoàn toàn có thể đè chết một tên chiến sĩ đấu khải. Nhóm học giả phân chia thành mười mấy phân ngành, sáng tạo ra cả đống lớn danh từ học thuật vừa nghe thôi đã rợn cả người—— cái gì mà "Não thùy biến dị", "Thiên phú minh giác luỹ thừa", "Ba truyền lại", "Tốc độ truyền sóng tăng lên" —— nghe nói có một lần, đột nhiên đương kim hoàng đế Thác Bạt Hoảng tâm huyết dâng trào, triệu tập đám học giả trong công trường liên hợp hoàng gia tới thỉnh giáo xem Minh giác sư rốt cuộc là thứ quỷ quái gì, chưa kịp uống xong ly trà, Thác Bạt Hoảng đã nổi giận lệnh đuổi đám học giả cút đi cho khuất mắt —— cứ nhìn ánh mắt bệ hạ anh minh là hiểu, có cho hắn cả vạn năm cũng không có khả năng nghe hiểu được thứ này.

Có thể nói Minh giác hệ nghiên cứu sáng tác ra toàn sách là sách, nhưng vấn đề mấu chốt lại ở chỗ: Rốt cuộc Minh giác sư sinh ra như thế nào? —— hoặc nói một cách cụ thể hơn chính là: làm sao mới có được Minh giác sư số lượng lớn? —— các quốc gia vẫn như cũ không hề tiến triển. Đám học giả chỉ biết là, một gã Minh giác sư sinh ra, chẳng những cần gian nan tu luyện cùng bồi dưỡng, hao phí một số lượng vật tư quý giá, mà trọng yếu hơn cả ——thân mình hắn phải có thiên phú minh giác!
truyện copy từ tunghoanh.com
Đạo lý cũng giống như tảng đá thì đẻ không ra gà con, người thường không có thiên phú thì cho dù có đưa cho hắn cả tòa núi vàng cũng không thành Minh giác sư nổi. Trong khi xác suất sinh ra người có thiên phú minh giác lại cực thấp, trong mười vạn thậm chí trong trăm vạn người cũng chưa chắc có một người mang thiên phú minh giác, đấy là chưa nói hắn có thể có vận khí được phát hiện rồi bồi dưỡng tu luyện hay không.

Cứ vật nào hiếm thì tất phải quý, địa vị của Minh giác sư cực kỳ cao quý. Trong triều đình Bắc Ngụy, quan quân trong quân đội chỉ từ cấp bậc quan quân trở lên mới có tư cách trang bị Minh giác sư làm trợ thủ, còn ở địa phương chỉ có Tổng đốc một tỉnh hoặc là quan lớn như tuần phủ mới có đủ tư cách.


Biết Liễu Không Cầm là Minh giác sư, trong lòng Mạnh Tụ chấn kinh không thôi: Diệp Già Nam đến cùng là thân phận gì? Đồng tri đô đốc Đông Bình tỉnh Lăng vệ, một quan viên ngũ phẩm, cách cấp bậc được phân phối Minh giác sư còn như trời với đất, lại có thể dễ dàng phái một Minh giác sư hiệp trợ chính mình, loại thực lực này không thể không khiến Mạnh Tụ kính sợ.

Cánh cửa kẽo kẹt vang lên một tiếng, Lưu Chân vênh váo từ trong tửu quán bước ra.

"Lão Mạnh, hôm nay thu hoạch không nhỏ! Hôm nào ta mời ngươi uống rượu."

Phía sau thân hình Lưu Chân đang cao hứng là bộ mặt như đưa đám của Vương Tam.

Mạnh Tụ khách khí gật đầu với hắn một cái: "Vương Tam gia, xem ra khí sắc vẫn ổn?" Nhìn như không thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Vương Tam, hắn vội xoay người đi làm như không liên quan gì đến mình.

Đi ra một đầu phố, Mạnh Tụ mới nói với Lưu Chân: "Lưu ca, đêm nay đa tạ ngươi giúp đỡ. Giờ ta phải tới Tần phủ. Tên Dương Uy là kẻ cùng đường, lúc đó nói không chừng sẽ có chém giết rất hung hiểm, tốt nhất ngươi nên về nhà nghỉ ngơi đi."

Lưu Chân hào khí can vân tỏ vẻ không sao cả, tuy biết nhau không lâu, song hai người cực kỳ hợp ý, là huynh đệ tri kỉ. Nếu như đã là huynh đệ, làm sao có thể trơ mắt nhìn một mình Mạnh Tụ mạo hiểm đi chém giết đây? Loại chuyện này hắn vạn vạn không đành lòng làm.

Mạnh Tụ còn chưa kịp cảm động, đang muốn tiếp nhận ý tốt của Lưu Chân, lại nghe thấy Lưu Chân chuyển đề tài, thở vắn than dài nói: Nhưng lại chỉ sợ bản thân võ nghệ thấp kém, liên lụy Lưu Chân đuổi bắt hung đồ. Vạn nhất đến lúc đó vì yểm hộ mình mà khiến cho Mạnh Tụ phân tâm lộ ra sơ hở, để cho địch nhân có cơ hội hạ độc thủ, vậy chẳng phải là chuyện đáng tiếc sao? —— Nói tóm lại, vì sự an toàn của Mạnh Tụ, tuy trong lòng rất bất nhẫn, lòng đau như đao cắt, nhưng Lưu Chân đại gia đành phải quay về phủ nghỉ ngơi đi ngủ.

Mạnh Tụ dở khóc dở cười, đang muốn nói chuyện, Liễu Không Cầm bên cạnh đột nhiên nhắc nhở: "Mạnh hậu đốc sát, các ngươi ít dong dài một chút. Trấn đốc đại người đã xuất phát, đang chờ đợi bên kia."

"A? Trấn đốc đại nhân cũng đi?"

"Hành động trọng yếu như thế này, trấn đốc đại nhân không tự thân xuất mã tọa trấn thì nàng sao yên tâm được?"

Mạnh Tụ chuyển sang Lưu Chân: "Lưu ca, vậy ngươi đi về trước nha. . . A, Lưu ca, ngươi đây là ý gì?"

"Lão Mạnh, ta đã nghĩ thông rồi!" Mắt Lưu Chân chợt sáng quắc, giống như sao mai giữa màn đêm hắc ám: "Huynh đệ chính là huynh đệ, nào sợ núi đao biển lửa cũng phải cùng nhau xông pha! Để ngươi một mình chịu mạo hiểm, loại chuyện này lão ca ta thật sự làm không được! Lão Mạnh, ngươi đừng khuyên nữa, bất luận có nói gì ta cũng muốn đi cùng ngươi!"

"A a?"

"Huynh đệ, lúc then chốt phải sống chết có nhau; nam nhân, đối mặt nguy hiểm phải tiến lên, một bước cũng không thể lui! Biết ngươi có nguy hiểm, máu nóng trong người ta như đang thiêu đốt, bỏng đến mức ta chịu không nổi a! Ta muốn chiến đấu, ta muốn chảy máu —— lão Mạnh, đây là chuyện giữa nam nhân với nam nhân, ngươi đừng có dong dài giống như đàn bà thế kia nữa, một câu nói thôi, để ta đi hay không? !"

". . . Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, không thành vấn đề. . ."

"Được! Dứt khoát sảng khoái, đây mới giống nam nhân đỉnh đầu đội trời chân đạp đất!" Lưu Chân hào khí ngất trời, giống như Vũ Thánh trong truyền thuyết tái thế, một khắc sau, hắn thấp giọng nói: "Đúng rồi, lão Mạnh, đến khi thấy Diệp trấn đốc, ngươi nhớ phải giới thiệu ta một cái a, ngàn vạn lần phải nhớ được a. . ."

Khi Mạnh Tụ chạy tới nhà số 2 đông phố, chân trời phía đông đã ẩn ẩn xuất hiện vệt sáng trắng, nhưng màn đêm vẫn đang chìm trong thâm trầm, đen nhánh như mực, vươn tay ra không thấy ngón.

Ở đầu ngõ, tọa kỵ của hắn bị người ngăn cản lại. Trong bóng tối bỗng xuất hiện mấy người cầm đèn lồng vây xung quanh. Mạnh Tụ cả kinh, đang muốn rút đao, người đến chợt cướp lời, gọi tên hắn: "Mạnh Tụ phải không?"

"Là ta. Các ngươi là ai?"

"Người của trấn đốc. Diệp trấn đốc đang chờ ngươi phía trước, xuống ngựa đi."

Trong màn đêm đen tối, Mạnh Tụ và Lưu Chân dò dẫm từng bước trên đường phố mấp mô, ngón chân mấy lần vấp phải đá khiến hắn đau đến xuýt xoa rên thành tiếng. Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, khắp nơi đều là bóng đen của quan binh Lăng vệ, đao kiếm phản chiếu trong bóng tối lóng lánh, cũng không biết đến cùng Lăng sở đã xuất động bao nhiêu người.



Tham khảo một chút:
Nam Đường (tiếng Trung Quốc: 南唐; pinyin Nán Táng) là một trong 10 nước thời Ngũ Đại ở trung-nam Trung Quốc được thành lập sau thời nhà Đường, tồn tại từ năm 937-975. Nam Đường thay thế nước Ngô khi Lý Biện (còn có tên khác là Từ Tri Cáo) phế ngôi hoàng đế Dương Phổ.
Kinh đô được đặt ở Kim Lăng (cũng gọi là Xidu), ngày nay là Nam Kinh ở tỉnh Giang Tô.
Lãnh thổ Nam Đương bao gồm các khu vực lãnh thổ thuộc ngày nay là Phúc Kiến, Giang Tô và An Huy và toàn bộ tỉnh Giang Tây.






các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước



Nguồn: tunghoanh.com/dau-khai/chuong-10-3xhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận