Đấu Khải
Tiết 103: Địch hữu
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Cùng là hắc lao, nhưng hắc lao của tỉnh Lăng sở so với hắc lao của Tĩnh An sở thì tốt hơn nhiều lắm. Không có mùi vị hôi thối kia, cách một đoạn lại có một ngọn đèn dầu chiếu sáng, nền đất và hành lang cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Sắc mặt Diệp Già Nam trầm tĩnh, ngọc dung băng lãnh, một thân áo khoác trắng như tuyết giữa chốn hắc ám này càng trở nên rực rỡ.
Mạnh Tụ đi sau người Diệp Già Nam, đầu mục nhà lao đi trước dẫn đường, vài tên thị vệ eo mang yêu đao theo sau bọn họ mấy bước, tiếng bước chân “thịch thịch” vang vọng trên hàng lang trống trải.
Ở trước một phòng giam, tên đầu mục dừng bước chân lại: "Trấn đốc đại nhân, tù phạm ở bên trong."
Diệp Già Nam gật đầu, ra lệnh: "Mở nó ra."
Trên một chiếc giường nhỏ rách nát ở góc tường, Thân Đồ Tuyệt hai tay bị khóa bằng xích sắt chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm mấy người đang đi vào. Trải qua một đêm sinh tử kinh hoảng và khổ hình, tóc tai hắn đã tán loạn, quần áo nhàu nát, cỗ khí thế hung hãn kia cũng thu liễm đi không ít.
Thấy người đi vào Diệp Già Nam, Thân Đồ Tuyệt hơi kinh ngạc. Hai người lặng lẽ đối mắt một trận, Thân Đồ Tuyệt thờ ơ dời ánh mắt đi. Lúc này, hắn mới chú ý tới Mạnh Tụ đứng sau người Diệp Già Nam. Lập tức, hắn sợ hãi, đầu cúi xuống không dám ngước nhìn lên.
"Thân Đồ đại nhân, không, Thân Đồ Tuyệt, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi chắc sớm đoán được mình sẽ có ngày này a?"
Qua thật lâu, Thân Đồ Tuyệt mới chậm rãi mở miệng, tóc dài tán loạn che khuất đôi mắt và nửa bên mặt, thanh âm của hắn vừa khàn đặc lại vừa khó nghe, giống như hai tảng đá đang ma sát vào nhau: "Diệp trấn đốc, ta là mệnh quan triều đình, ngươi chỉ thị thủ hạ nghiêm hình bức cung, vu cáo hãm hại ta, ta không phục! Ta oan uổng, chúng ta sẽ gặp lại nhau tại công đường ngự sử đài ở Lạc kinh!"
"Thân Đồ người thật là ngây thơ, thật không biết nhiều năm qua ngươi vừa làm binh vừa làm phỉ mà sao vẫn sống được đến giờ. Chính miệng ngươi đã nhận tội, nhân chứng ghi chép đều đủ cả, chẳng lẽ còn muốn đổi ý lật lọng?"
Thân Đồ Tuyệt hừ lạnh: "Hừ! Nghiêm hình tra tấn. Ta có thể không nhận sao? Diệp trấn đốc. Nói khó nghe một chút, nếu như ngươi rơi vào tay ta. Muốn ngươi cung khai Diệp gia có ý đồ mưu phản cũng được!"
Vừa nói Thân Đồ Tuyệt vừa liếc nhanh Mạnh Tụ một cái. Sau đó lập tức lại dời ánh mắt đi. Thân Đồ Tuyệt sao lại nhìn trộm quan sát biểu tình mình? Giống như trong mắt hắn, chính mình còn đáng sợ hơn cả Diệp Già Nam.
Nghe Thân Đồ Tuyệt nói năng xằng bậy. Bọn thị vệ đều biến sắc mặt. Tiếng lệ thanh quát lên dồn dập: "Tù phạm lớn gan. Dám nói bừa vu cáo đại nhân!"
"Tên tù phạm này cảm thấy sống quá nhàm chán rồi sao? Để đại gia giúp ngươi giải thoát?"
Đối mặt với tiếng trách mắng, Thân Đồ Tuyệt khinh thường chậm rãi nhắm mắt lại, một bộ dáng muốn chém muốn giết gì thì cứ việc.
Diệp Già Nam lắc nhẹ tay. Lập tức tất cả tiếng quát mắng ngưng bặt.
"Thân Đồ đại nhân dám nghĩ dám làm, tuy làm ác vô số, nhưng vẫn tính là hảo hán, nhân tài thế này chết rồi thật là đáng tiếc. Bản tọa vốn định chỉ cho Thân Đồ đại nhân một đường sống. Nhưng nếu Thân Đồ đại nhân đã không muốn, vậy bản tọa cũng không đa sự nữa."
Thân Đồ Tuyệt kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn nhắm mắt không nói chuyện, biểu tình trên mặt như thể muốn nói "Ta sớm đã nhìn thấu bản chất ngươi".
"Thân Đồ đại nhân cường ngạnh như thế, có phải còn có điều dựa dẫm? Ngươi đang ôm ảo tưởng bộ hạ sẽ tới cứu? Nói cho ngươi biết, ngay tối qua, Đông Lăng vệ đã đại phá Hắc Phong lữ, bộ hạ ngươi đã bị đánh tan, đấu khải đội cũng diệt sạch."
Thân Đồ Tuyệt đột nhiên trợn mắt, nhìn chằm chằm Diệp Già Nam, biểu tình không thể tin tưởng: "Làm sao có thể, Diệp trấn đốc muốn gạt ta!"
Diệp Già Nam khẽ đánh mắt, một tên thị vệ từ trong túi lấy ra một nắm thẻ bài, ném xuống trước mặt Thân Đồ Tuyệt, tiếng vang “leng keng” vang lên một mảnh thanh thúy.
"Ngươi tự mình xem đi!"
Trong ánh đèn dầu mờ tối, Thân Đồ Tuyệt mang theo xích sắt quỳ trên mặt đất, gian nan lật qua mấy chục tấm thẻ bài tán lạc dưới đất, mỗi lần cầm một khối, sắc mặt hắn lại trắng bệch thêm một phần, cuối cùng tái mét không còn chút huyết sắc.
Lúc cầm tấm sau cùng, tay hắn run run, thẻ bài trên tay cũng run rẩy theo, "đinh" một tiếng thanh thúy rơi xuống đất.
"Bọn họ. . . Bọn họ đều chết hết?"
"Có chết, cũng có sống. Có điều sống mà không khác gì chết. Nếu đã là đồng phạm của Thân Đồ Tuyệt, Đông Lăng vệ chúng ta tất nhiên phải chấp pháp công bằng, bọn họ binh biến tạo phản, tội đáng tru di!"
Diệp Già Nam lành lạnh nói: "Hoặc Thân Đồ Tuyệt ngươi còn ngóng trông đồng bạn tới cứu? Dịch Tiểu Đao hôm nay vừa mới đến chỗ ta, hắn nói không có quan hệ gì với ngươi, còn nói sẵn sàng đại nghĩa diệt thân thu thập ngươi! Thân Đồ Tuyệt, ngươi quên ý tưởng kia đi, sẽ không có người nào tới cứu ngươi đâu!"
Khóe mắt Thân Đồ Tuyệt co quắp, tay chân run rẩy, đáy lòng băng lãnh. Kiên trì ở trong hắc lao Đông Lăng vệ suốt một ngày một đêm, nếm đủ khổ hình và uy hiếp chết chóc, kỳ thực hắn đã đến bờ vực sụp đổ. Có thể chống đỡ đến nay, tịnh không phải hắn kiên cường cứng cỏi, mà bởi vì hắn tin chắc: Bên ngoài còn có bộ hạ trung thành với mình, còn có huynh đệ đồng sinh cộng tử Dịch Tiểu Đao, bọn họ nhất định sẽ đến giải cứu.
Chỉ cần còn nắm quân đội trong tay liền đứng ở thế bất bại. Ngay lúc đại binh Ma tộc đang áp sát thế này, Đông Lăng vệ cũng tốt, Đông Bình đô đốc phủ cũng tốt, bọn họ tuyệt không dám bốc lên phong hiểm, để hai lữ đấu khải binh biến ngay trong thành.
Nhưng mấy lời nhàn nhạt của Diệp Già Nam lại tựa như thiết chùy trầm nặng, trong khoảnh khắc đập tan chỗ dựa mà Thân Đồ Tuyệt luôn nắm chắt. Hắc Phong lữ đại bại, Dịch Tiểu Đao trở giáo, Diệp Già Nam lấy thế Thái Sơn áp đỉnh tuyên cáo chính mình đã triệt để diệt vong.
Đông Lăng vệ đến cùng là làm như thế nào? Chẳng lẽ, Diệp Già Nam còn cường đại hơn cả trong tưởng tượng của mình?
Không đợi hắn nghĩ minh bạch, Diệp Già Nam đã xoay người muốn đi ra ngoài: "Xem ra, Thân Đồ lữ soái đến chết vẫn không đầu hàng.
Thật là một hảo hán. Mạnh đốc sát, ngươi lưu lại bồi Thân Đồ Tuyệt. Đến lúc đó cho hắn uống bát rượi lên đường."
"Tỵ chức tuân mệnh."
Mạnh Tụ liếc mắt nhìn nhìn Thân Đồ Tuyệt, vừa đúng lúc đôi mắt kinh khủng của hắn đang nhìn mình. Giống như Mạnh Tụ sợ hãi Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Tuyệt cũng sợ hãi Mạnh Tụ. Lúc sinh tử quan đầu, dao bén bức họng tối qua, Thân Đồ Tuyệt có thể nhìn ra, đối phương tịnh không phải hư trương thanh thế mà thật sự muốn hạ sát. Một khắc kia, biểu tình của tên võ quan trẻ tuổi nắm đao bén rất kiên quyết. Cảnh tượng đó đã thành ác mộng ám ảnh Thân Đồ Tuyệt, khắc thật sâu vào trong tâm khảm hắn. Gặp lại Mạnh Tụ, hắn căn bản không dám ngước mắt nhìn lên.
Tiếng kêu thảm thê lương vang vọng trong hắc lao: "Trấn đốc đại nhân, tha mạng! Đại nhân, đừng có giết ta!"
Đột nhiên Thân Đồ Tuyệt quỳ xuống van xin Diệp Già Nam: "Trấn đốc đại nhân, đừng có giết ta!"
Diệp Già Nam dừng bước, nhưng lại không quay đầu: "Thân Đồ Tuyệt, ngươi làm ác vô số, muốn không chết, cho bản tọa một lý do?"
"Đại nhân, ta đối với ngài còn hữu dụng! Ta biết rất nhiều chuyện bí mật của Thác Bạt Hùng! Ngài đừng có giết ta, ta nói toàn bộ cho ngài!"
"Hừ! Thác Bạt đại nhân là kình thiên cự trụ (cột chống trời) của Lục trấn Bắc cương, là tiền bối trưởng quan của chúng ta, hắn cũng là trưởng bối mà bản tọa rất mực tôn trọng. Bản tọa từ trước tới nay luôn kính ngưỡng lão nhân gia ngài. Thân Đồ Tuyệt, ngươi đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Cho rằng người trong thiên hạ đều là hạng người vô sỉ thích bới móc chuyện riêng của người khác như ngươi! Bí mật đó ngươi lưu lại cho chính mình đi!"
"Đại nhân, việc này quan hệ trọng đại, ta không dám lừa ngài. . . Là thật. . . Đại nhân ngài dừng bước a. . ."
Mắt thấy một chân Diệp Già Nam đã bước ra ngoài cửa lao, Mạnh Tụ đang rút ra yêu đao sáng lóa ép tới, Thân Đồ Tuyệt sợ đến hồn vía lên mây, hắn điên cuồng kêu gào: "Thác Bạt Hùng mưu nghịch! Thác Bạt Hùng mưu nghịch!"
Mạnh Tụ kinh chấn, quay đầu nhìn Diệp Già Nam, lại thấy Diệp Già Nam cũng dừng bước, đồng thời quay đầu nhìn mình.
Trong khoảng khắc, hai người đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương: Lục trấn đại tướng quân Thác Bạt Hùng có mưu đồ phản nghịch?
Diệp Già Nam xoay người quay lại, thần sắc đã khôi phục sự trấn tĩnh.
Trên khuôn mặt tiếu lệ của nàng đầy vẻ không đáng và chế nhạo: "Thân Đồ Tuyệt, mới đầu bản tọa còn tưởng ngươi là một hảo hán, không nghĩ tới ngươi lại là kẻ hèn nhát đến thế! Vì cầu mạng sống, ngươi dám vu cáo thượng quan, còn gọi gì là hảo hán?"
"Trấn đốc đại nhân, việc này thiên chân vạn xác! Cầu ngài lệnh tả hữu lui ra, ta có chuyện cơ mật muốn trình lên."
Diệp Già Nam hơi do dự: "Các ngươi đi ra ngoài trước, một khi ta chưa gọi thì không được tiến vào. Mạnh Tụ, ngươi chờ ta ở bên ngoài."
Mật báo của Thân Đồ Tuyệt quá mức kinh người, Mạnh Tụ rất muốn lưu lại nghe, ngày sau bán lại cho Dịch tiên sinh với giá hời. Hắn nói: "Trấn đốc đại nhân, tên này gian trá âm độc, không thể không đề phòng. Xin cho phép tỵ chức lưu lại hộ vệ ngài?"
Diệp Già Nam hơi do dự: "Không sao. Hắn đã bị khóa xích, ta có thể đối phó. Mạnh Tụ, đem đao của ngươi cho ta mượn."
Mạnh Tụ cung kính cởi yêu đao xuống đưa lên, cùng đám thị vệ lui ra, trong lòng buồn bực vô cùng.
Tuy Diệp Già Nam kêu đi ra, nhưng mọi người cũng không dám rời quá xa, cách cửa phòng giam ước chừng hai mươi bước liền dừng lại nhỏ giọng tán gẫu. Vốn Mạnh Tụ còn muốn thử nghe lén đối thoại bên trong một cái, nhưng bọn thị vệ mắt thấy Mạnh Tụ được Diệp Già Nam coi trọng bèn dồn dập vây lấy không ngừng nịnh nọt, có người còn tự tiến cử mình muốn đi làm việc ở Tĩnh An Lăng sở. Mạnh Tụ mệt mỏi ứng phó bắt chuyện với chúng nhân, căn bản không cách nào phân thần nghe lén.
Ước chừng qua một nén hương, tiếng Diệp Già Nam mới truyền ra: "Người đâu!"
Chúng nhân vội vàng đi vào, chỉ thấy Thân Đồ Tuyệt vẫn cung kính quỳ trên mặt đất. Trước mặt hắn có vài tờ giấy trắng, tay cầm bút lông, mực nước còn nhỏ giọt, giống như vừa viết xong bản cung khai.
Diệp Già Nam đứng trước cửa, giơ đèn dầu lên đọc lời khai, ngưng thần trầm tư.
Nhìn thấy chúng nhân đi tới, nàng thu lời khai lại, nói: "Người đâu, tháo xích trói cho Thân Đồ đại nhân."
Mạnh Tụ kinh hãi, nói: "Đại nhân, đây làm sao có thể?"
Diệp Già Nam lắc đầu, thái độ lại rất kiên quyết: "Không việc gì, ta tự có chừng mực. Thân Đồ đại nhân, sau này nên làm thế nào, ngươi chắc đã rõ ràng a!"
Ngục tốt tới tháo gông xiềng cho Thân Đồ Tuyệt, Thân Đồ Tuyệt được tự do, mặt lộ vẻ cuồng hỉ như tìm được đường sống trong cõi chết. Hắn cung kính quỳ hành lễ với Diệp Già Nam: "Trấn đốc đại nhân yên tâm. Sau này tỵ chức nhất định sẽ trung tâm cảnh cảnh, vì ngài ra sức khuyển mã."
"Ừ, hy vọng tốt nhất ngươi làm được như vậy, bằng không hậu quả tự ngươi biết. . ."
Thân Đồ Tuyệt cuống quít dập đầu: "Xin đại nhân yên tâm, tỵ chức là con chó mặc ngài sai khiến, tuyệt đối trung thành!"
Diệp Già Nam gật đầu, quay sang Mạnh Tụ: "Mạnh đốc sát, trước kia ngươi và Thân Đồ Tuyệt có chút hiểu lầm, hiện tại đều đã cởi bỏ, mọi người nên bỏ qua a."
Một màn trước mắt quá vượt ngoài ý liệu, hiện tại Mạnh Tụ còn chưa kịp hồi thần: "Đại nhân, đây là vì sao? Vì sao thả hắn?"
Diệp Già Nam còn chưa trả lời, Thân Đồ Tuyệt đã chắp tay hành lễ với Mạnh Tụ, cười nịnh nói: "Mạnh đốc sát, Mạnh tướng quân, Thân Đồ trước kia làm xằng làm bậy, hiện giờ được trấn đốc đại nhân dạy bảo, đã biết sai hối cải. Trước kia tính tình ta quá nóng vội, có nhiều chỗ đắc tội với Mạnh đốc sát. Ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta đi? Sau này chúng ta đều còn phải hiệu lực dưới trướng trấn đốc. Mong ngài bất kể hiềm khích trước kia, cùng ta đồng tâm hiệp lực làm việc cho đại nhân!"
Mạnh Tụ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.
----------oOo----------