Q1- Chương 15 Võ sĩ “Hộc… hộc….M…ệt… qu…á…” Vương thở hổn hển loạng quạng bước men theo bờ tường, anh không còn đủ sức để chạy nữa, mắt anh đang mờ dần đi, trong đầu anh lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải tìm ra một nơi nào đó an toàn, và chút ý thức cuối cùng đó là điều duy nhất giúp anh trụ vững được đến giờ phút này sau khi mất quá nhiều máu từ cánh tay trái gần như bị xé toạc khỏi cơ thể bởi con quỷ… hay bất cứ thứ gì đã chết còn sống ngoài kia.
Từ lúc Vương nhịn đau tự chặt đứt cánh tay lặc lìa của mình đến giờ cũng đã gần nửa tiếng rồi. Nửa tiếng chạy loạn từ khu A đến khu B với hy vọng gặp được một người sống sót nào khác, nhưng tất cả những gì anh thấy đều là thây ma và xác chết biết đi. Vương không rõ mình còn có thể lết thêm được bao xa nữa với tình trạng thân thể thế này, nếu đổi lại là người khác thì chắc đã chết từ lâu rồi, nhưng anh thì khác, anh là một vận động viên thể thao nổi tiếng, anh là một võ sư đai đen nhất đẳng karate, anh còn một tương lai tươi sáng phía trước. Anh không muốn chết, anh chưa muốn chết một cái chết lãng xẹt thế này. Mà tất cả chung quy cũng do anh mà ra, nếu không phải tại anh muốn lấy lòng bố vợ, tự mở miệng xin ổng cho anh hôm nay được đến trường gác thi thì làm gì có chuyện này xảy ra. A... aaaa… Vương suýt nữa thì thét lên, nhưng anh kịp nén lại chỉ thành một tiếng rên khẽ. Anh vừa loạng choạng suýt té do đạp lên những giọt máu rỉ ra từ chỗ đã từng là cánh tay trái của mình, may mà anh kịp chống tay phải vào tường lấy lại thăng bằng. Tuy nhiên cử động mạnh bất ngờ đó làm cho vết thương anh cố cầm máu nãy giờ bị động đến, lập tức một cơn đau nhói thấu xương buốt óc lan ra khắp cả người. Vương cố nén đau đảo mắt nhìn quanh, anh phải tìm một chỗ nào đó, một nơi tạm an toàn để trốn bởi kinh nghiệm bản thân cho anh biết mình không còn chi trì được bao lâu nữa. Cơn đau thấu tim vừa rồi, cộng thêm lượng máu đã mất quá lớn và thần kinh luôn ở trạng thái căng thẳng cực điểm đã vượt quá sức chịu đựng của anh.
Anh hiện đang ở trong hành lang tầng trệt khu B, chỗ anh đứng là dãy các phòng làm việc thủ tục hành chính của trường. Có điều do hôm nay tổ chức thi nên phòng nào cũng lủng lẳng cái ổ khóa tổ bố đen xì bên ngoài, bình thường thì anh tự tin thừa sức để phá mấy cánh cửa này, nhưng hôm nay, vào lúc này thì ngay cả thở còn khiến anh thấy đau, nói gì tới phá cửa hay phá khóa. Nhưng mà bây giờ thì anh không còn thời gian nữa rồi, hoặc là anh tìm được một căn phòng rồi trốn tạm vào, hai là chuẩn bị bất tỉnh tại chỗ và thức dậy chầu diêm vương với tấm thân bị gặm nát bấy. Cố dùng hết chút tỉnh táo còn lại, Vương liếc nhanh các căn phòng cả hai bên dãy hành lang. “ B5, khóa, B6, khóa, B7, khóa…” không ngờ là mình lại xui đến vậy, “Vậy mà mày vẫn hay tự hào về vận may của mình ấy chứ.” Vương cố nặn ra một nụ cười méo xệch tự giễu bản thân, nhưng các cơ mặt của anh đã rúm ró biến dạng vì đau đớn đến mức chính anh cũng ngờ là vẻ mặt hiện tại của mình có thể gọi là cười. Ý thức dần rời bỏ khỏi Vương, cơ thể của anh dường như không còn là của anh nữa, và đúng vào lúc Vương chuẩn bị ngã xuống bất tỉnh thì ánh mắt tuyệt vọng mất dần đi sự sống của anh thoáng lướt qua cánh cửa cùng dãy cách anh hai căn phòng phía trước. “ Không khóa!” Một tiếng thét gào lên trong đầu Vương, và không biết sức mạnh lấy từ đâu ra, anh tiếp tục lết về phía trước với vận tốc đủ để khiến một đứa bé mới tập đi vui mừng vì còn có người chậm hơn cả nó. Do trước khi trượt té anh đã có liếc sơ qua các căn phòng cùng dãy thế nên khi nãy anh chỉ để ý mấy phòng ở dãy đối diện. Không biết làm sao anh có thể bỏ qua một căn phòng rõ ràng đến như vậy, nhưng giờ không phải là lúc để ý đến chuyện đó, toàn bộ tâm trí của Vương đều dồn hết vào cánh cửa không khóa trước mặt.” 10 bước, 9 bước, 5 bước…” anh đếm thầm trong đầu. Và khi chỉ còn mỗi việc giơ tay ra xoay nắm đấm rồi lách vào cửa, anh thấy NÓ. Một xác chết đang háo hức lao vào anh cũng y như anh háo hức lao vào cánh cửa. Đúng vào giây phút đó, Vương biết đời mình thế là hết, “nhưng NÓ cũng sẽ phải trả giá, “anh gào thầm lên bằng tất cả hơi tàn, rồi nhẹ nhàng uyển chuyển từ tư thế đối diện quay một vòng 180 độ né cú vồ, rồi tặng cho nó một cùi chỏ vào ngay gáy. Trước khi gục ngã, Vương nghe tiếng mặt nó nện vào lớp kiếng, và với sự mãn nguyện đó, Vương té xuống đất kèm theo chút thắc mắc cuối cùng” Sao nom nó giống giống bố vợ mình thế nhỉ?”
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!