Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 41: Tiệc rượu
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Đả tự: nhanma - LSB
Qua lát sau một đám đồng liêu nườm nượp đi tới, nhìn thấy Mạnh Tụ đều chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Mạnh trưởng quan thăng chức!”
“Hổ thẹn hổ thẹn, tới tới, chư vị huynh đệ mau mau ngồi xuống. Nhìn thấy mọi người đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Cao Tấn, trong đầu Mạnh Tụ thầm hoan hỉ. Sau một lúc cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, Lưu Chân cũng tới. Tiểu mập mạp còn nhìn ngó xung quanh, hỏi: “Cao trưởng quan đâu? Hắn đêm nay không tới?”
Lòng dạ mọi người đều biết rõ, cười nói: “Hôm nay Cao trưởng quan không tới a, không biết đã đi nơi nào. Hắn chắc không tới được rồi?”
“À, đáng tiếc đáng tiếc.”
Tuy nói “đáng tiếc” nhưng Mạnh Tụ cũng tốt, Lưu Chân cũng tốt, mọi người đều cười híp cả mắt lại, có ai cảm thấy chút đáng tiếc nào đâu.
Vương Trụ tới hơi muộn một chút, Mạnh Tụ tự thân mời hắn vào, giới thiệu với mọi người: “Vị này là tỉnh Lăng sở hậu đốc sát Vương Trụ … Ách, sai rồi, là Vương Ngạn Quân các hạ!” Hắn cố ý không đề cập tới thân phận đội trưởng đội thân vệ Diệp Già Nam của Vương Trụ, chỉ nói quan hàm cho nên mọi người cũng không cảm thấy một tên hậu đốc sát có gì đặc biệt, chỉ chắp tay nói: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Vương Trụ đã nhìn quen các đại nhân vật, cũng không đem đám tiểu lại địa phương Lăng sở vào trong mắt, dè dặt chắp tay nói: “Ta là Vương Ngạn Quân, gặp qua chư vị huynh đệ.”
Đợi đến giờ tuất, mọi người đến đông đủ nhưng vẫn chưa thấy Lam Chính tới. Mạnh Tụ hết cách, chỉ đành phân phó đưa đồ ăn lên trước.
Tiệc rượu bắt đầu, Mạnh Tụ là chủ nhân, lại vừa mới thăng quan, trong đám người đang ngồi thì chức vị hắn cao nhất, hiển nhiên hắn trở thành đối tượng quan chú của mọi người. Ai ai cũng đều kính rượu với Mạnh Tụ, nói về Mạnh chủ sự trẻ tuổi lại có năng lực, tiền đồ vô lượng, sau này nhớ chiếu cố nhiều hơn.
Đang ngồi đều là tiền bối, Mạnh Tụ cũng không muốn mang tiếng vừa thăng quan đã lên mặt, cho nên cười mỉm không chối người nào, ai kính đều uống tất, thế là được đà đám người ủng hộ rầm trời, đều nói Mạnh chủ sự thực hào sảng, là huynh đệ tốt hết lòng với bằng hữu.
Mạnh Tụ bị uống tới không nổi nữa mới lên tiếng xin tha: “Chư vị huynh đệ, mọi người không nên kính rượu mỗi mình ta a, các ngươi cũng chúc lẫn nhau đi chứ … Nên kính chúc Vương đại ca của chúng ta, bằng không sau này các ngươi tới tỉnh Lăng sở sợ là không dễ làm việc, Vương ca ở tỉnh Lăng sở bên kia rất có thanh danh a.”
Vương Trụ trừng hắn một cái: “A a, Mạnh lão đệ lấy ta ra làm trò cười rồi … Tới, hôm nay lần đầu gặp mặt, mọi người uống cạn!”
Thế là bắt đầu một trận chúc chúc uống uống, áp lực xuống cái thận của Mạnh Tụ giảm bớt không ít. Mới đầu Vương Trụ còn không quen nên hơi dè dặt, nhưng sau khi uống vài chén hắn cũng buông ra, vung quyền thét to như mọi người, ngay cả với Lưu Chân bình thường vốn không để trong mắt cũng uống hai chén: Những tiếng đại loại như “Hai ba zô” a, “Hai ba zô” vang lên ầm ầm.
Qua ba tuần rượu đột nhiên Lưu Chân kêu lên: “Đến Thiên Hương lâu ăn cơm uống rượu, há không có mỹ nữ? Âu Dương Thanh Thanh đâu? Mau gọi nàng ra đây!”
Mọi người cùng reo hò theo: “Đúng đúng, Mạnh chủ sự, không có cô nương chúng ta không chịu đâu a!”
“Kêu Âu Dương Thanh Thanh ra đây, bồi đại gia uống thêm vài tuần rượu!”
Mạnh Tụ nhấc tay tỏ ý đầu hàng: “Được được, chư vị huynh đệ đừng vội.”
Hắn gọi tiếp tân ra: “Chủ quán, nghe nói Âu Dương cô nương của quý lâu tài nghệ song tuyệt, có thể có cơ hội diện kiến hay không?”
Mặt tiếp tân lộ vẻ khó xử: “Khách quan, hôm nay thân thể Âu Dương tiểu thư hơi không khỏe, sợ không có cách nào hầu chư vị được…”
Biết ca cơ phục vụ phần lớn là quý nhân quan to, không để ý tới tiểu lại nhàn hạ như mình, Mạnh Tụ cũng không để ý, nhưng Lưu Chân có sẵn hơi men lại đột nhiên đại nộ, hắn lấy ra một xấp ngân phiếu đập thẳng xuống bàn, quát to: “Tên hầu này, cũng quá xem thường người! Chẳng lẽ vì chúng ta không đưa tiền sao? Âu Dương Thanh Thanh kia phải mất bao nhiêu ngân lượng mới chịu ra biểu diễn, ngươi chỉ nói là được, xem đại gia có cấp nổi không!”
Đám quân quan cùng reo hò theo: “Đúng vậy, đừng có dùng mắt chó xem thường người! Chọc giận lão tử, lão tử dỡ phá lâu của các ngươi!”
“Làm gì có, thật sự là thân thể Âu Dương tiểu thư không khỏe, tiểu điếm tuyệt đối không dám lừa chư vị đại gia.”
Tên tiếp tân cười bồi, ánh mắt van nài nhìn Mạnh Tụ. Đám người trước mặt tuy đều mặc thường phục, nhưng cỗ khí thế ngang ngược thì không làm giả được, chắc chắn đều là quân nhân, mà danh thiếp đặt chỗ còn là tổng quản Tĩnh An sở, không cần hỏi cũng biết bọn họ là Lăng vệ. Đám quan viên choai choai này là khó chiều nhất, bọn họ chưa hẳn có thể làm được bao nhiêu chuyện tốt, nhưng muốn gây sự làm càn thì lại có thừa.
Mạnh Tụ hiểu rõ, Âu Dương Thanh Thanh kia quá nửa là đang phục vụ quý nhân quan to nào đó, chủ quán không dám tùy tiện tới quấy rầy. Hắn cũng không muốn gây chuyện bèn nói: “Quên đi, mập mạp, nếu Âu Dương tiểu thư đã không thoải mái, vậy hôm nào chúng ta lại đến cũng không muộn. Chủ quán, tìm một ít cô nương xinh đẹp ra bồi huynh đệ uống rượu là được.”
Trong đám đang ngồi, quan chức Mạnh Tụ là cao nhất, lại là chủ trì, nếu hắn đã có lời, tất cả mọi người đều không lên tiếng nữa, chỉ có Lưu Chân vẫn không cam lòng lầu bầu: “Đây không phải là xem thường người sao.” Nhưng không người nào để ý hắn cả.
Có lời của Mạnh Tụ, tiếp tân như được đại xá, lập tức ứng tiếng nói: “Được, khách quan ngài đợi một chút, các mỹ nữ đến liền!”
Mọi người đều hạ đũa xuống, chờ một lúc mới thấy tiếp tân dẫn theo một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy tiến vào. Đám nữ tử này đều rất có tư sắc, mặc một thân váy áo sặc sỡ, dáng vẻ thướt tha, người chưa đến gần hương đã xông vào mũi. Trong tay cầm theo nhạc khí đủ loại xếp thành một dãy, cùng cúi đầu chào mọi người, giòn thanh vấn an.
Tiếp tân cười bồi hỏi: “Chư vị khách quan muốn đàn khúc gì? Các cô nương ở đây tinh thông các loại thanh xướng và đàn hát các khúc như “biên tái khúc”, “yên vũ điều”, “mai hoa ngâm” và các khúc nhạc mới nhất, chư vị cứ việc tận hưởng.”
Mạnh Tụ vốn muốn nghe vài khúc, nhưng Lưu Chân lại kêu: “Nghe nghe cái gì! Chúng ta đều dân võ biền, nghe không nổi những thứ nho nhã như thế, để mấy cô nương tới bồi đại gia uống rượu tán gẫu là hay nhất!”
Mạnh Tụ cũng chiều hắn, bèn kêu: “Chủ quán, thêm mấy cái ghế, để các cô nương ngồi xuống a.”
Đám nữ tử đồng thời khom người nói cảm ơn: “Đa tạ đại gia thưởng ngồi.”
Một thời gian sau oanh oanh yến yến, váy áo tung bay, kiều thanh yến minh không dứt bên tai. Những nữ tử thanh lâu này rất là khôn khéo, tự động phân chia mỗi người tiếp một khách, mắt thấy giai nhân trước mặt, đám người Lưu Chân cũng quên mất căm phẫn vừa rồi, mặt mày hớn hở rất là vui vẻ. Giai nhân giọng ấm giọng mềm, có người vung quyền uống rượu, có người trêu trọc cười đùa, không khí thập phần sôi nổi.
Là vai chính hôm nay, bên người Mạnh Tụ cũng có một nữ tử khá trẻ hầu rượu. Cô nương này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt tròn, cười như mật ngọt. Nàng giới thiệu mình gọi là Tử Yến, xin thỉnh giáo đại danh Mạnh Tụ. Mạnh Tụ nhìn Lưu mập mạp bên cạnh đang chìm vào tửu sắc, lòng thầm buồn cười: “Lưu, ta họ Lưu, ngươi gọi ta Lưu quan nhân là được.”
“Vâng, tiểu nữ kính Lưu đại quan nhân một chén.”
Tử Yến khôn khéo giúp Mạnh Tụ rót rượu, trước là kính Mạnh Tụ một chén, Mạnh Tụ uống. Lúc nàng muốn kính thêm chén nữa, Mạnh Tụ chịu không nổi, từ chối: “Tửu lượng không khỏe, khó mà uống thêm.”
Mạnh Tụ tuy tuổi còn trẻ nhưng khí độ rất trầm ổn lão luyện, khí chất so với đám tửu đồ thô lỗ bên cạnh rất khác, Tử Yến cũng không dám càn rỡ, chỉ ôn nhu cười nói. Mạnh Tụ không nhẹ không chậm thấp giọng ứng đáp, cũng không động tay động chân như đám đồng bạn. Một lúc, Tử Yến mừng thầm, song trong lòng lại có chút thương tiếc: vị Lưu quan nhân này tuấn tú nhã nhặn, hào phóng thoải mái, đáng tiếc hắn tựa hồ không để ý chính mình, nếu không có thể cùng hắn vui vẻ một đêm, thật cũng không phải chuyện xấu.
Cơm no rượu say, người đẹp lại ở trước mặt, đám quân quan đang tận tình hưởng lạc, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, có hai người tiến vào. Nhìn thấy người đến, Mạnh Tụ vội vàng đứng lên, khom người nói: “Đại … Ách, Lam lão đại hảo.”
Mọi người cũng đứng dậy theo, khom người hành lễ. Dồn dập xưng hô theo Mạnh Tụ: “Lam lão đại hảo!”
“Ai, đừng có đa lễ.” Lam Chính một thân áo dài xanh lá, cười có vẻ rất hòa ái. Bởi vì thân ở nơi hoa khói, hắn cũng không xưng hô quan chức với Mạnh Tụ, chỉ cười vung tay lên để chúng nhân ngồi xuống: “Ngồi xuống, ăn mừng hôm nay là vì chuyện tiểu Mạnh, lão phu tới không phải để khiến mọi người mất hứng, mọi người đừng có câu thúc, cứ tiếp tục uống rượu nói cười đi.”
“Vâng.”
Tuy Lam Chính nói đừng câu thúc, nhưng lâu ngày dưới uy nghiêm, mọi người há có thể buông lỏng. Lưu Chân cười hi hi đứng dậy đưa chén qua: “Lão đại, ngài tự thân tới quả thật là cho huynh đệ mặt mũi! Tới, trước tạm uống một chén.”
Lam Chính nâng chén lên, mỉm cười nói: “Hôm nay là chuyện vui của tiểu Mạnh, lão phu tới kính một chén. Tới, Mạnh huynh đệ, chúc ngươi bay xa vạn dặm, tiền đồ vô lượng, tiến một bước vững một bước!” xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Lam lão đại ngài tự thân kính rượu, tại hạ sao dám khinh suất?” Mạnh Tụ cung kính uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn cũng kính lại Lam Chính một chén: “Ân Lam lão đại chiếu cố tài bồi, tại hạ nhớ mãi không quên, xin cho tại hạ được biểu hiện chút kính ý.”
Lam Chính cũng đem rượu uống cạn, mặt lão đỏ ửng. Hắn liếc nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra một khuôn mặt xa lạ, cẩn thận nhìn lại, thì ra là thân binh hộ vệ của Diệp Già Nam, Vương Trụ.
“Di? Vương huynh đệ cũng tới? Thì ra ngươi quen biết với Mạnh huynh đệ?”
Vương Trụ hơi hơi khom người. Tuy Lam Chính là đốc sát, nhưng hắn là thân tín Diệp Già Nam, thật cũng không cần quá mức cung kính: “Gặp qua Lam tiên tinh, Mạnh huynh đệ là bằng hữu tại hạ, giao tình thâm hậu.”
“À, hảo, hảo hảo!”
Lam Chính nói liền mấy từ “hảo”, tâm lý lại thầm cảm thán, Mạnh Tụ mới đến Tĩnh An một tháng, không ngờ giao du lại rộng như thế, ngay cả thân tín Diệp Già Nam cũng đều có “giao tình thâm hậu”, người tuổi trẻ này quả nhiên không lường được, tương lai tiến trình chắc không thể hạn lượng. Chính mình đề bạt hắn làm chủ sự, xem ra là quyết định chính xác… Cho dù không đề bạt, người này có sự hân thưởng của Diệp Già Nam, sớm muộn cũng sẽ một bước lên trời.
Nghĩ vậy, hắn đem người cùng theo giới thiệu với mọi người: “Chư vị, đây là phú thương trong Tĩnh An thành Chu Toàn Hữu – Chu lão bản, mọi người làm quen cái.”
Chu Toàn Hữu kia là một tên mập mạp cao lớn khôi ngô, mày rậm mắt to, mũi cao mắt thâm, tướng mạo đường đường, chỉ là nơi khóe mắt có một vết sẹo càn cạn nghiêng xuống phá mất phong phạm, trong thần sắc âm trầm mang theo chút lệ khí.
Thân là Lăng vệ, mọi người hiển nhiên đã nghe qua tên của hắn, Lam Chính giới thiệu hắn “phú thương”, nhưng trong lòng dạ mấy người Lăng vệ đều biết rõ, người này là hắc đạo số một số hai trong Tĩnh An thành, được giang hồ xưng là “Trư Cùng.”
Chu Toàn Hưu ôm quyền hành lễ với mọi người, nói: “Chu Toàn Hưu đã gặp qua các vị! Lam lão đại ưu ái nói là phú thương lão bản, nói ra thật là hổ thẹn, sinh ý của ta đều còn phải dựa vào chư vị thưởng cho bát cơm, thực không đáng nhắc tới.”