Tình Thế Hiểm Nghèo Chương 2


Chương 2
Vết Máu

Tôi đang ăn trưa với Milo trong quán café Surf Line ởMalibuthì anh ấy có điện thoại.

Chẳng có lí do gì để chúng tôi phải đến đây, ngoại trừ thời tiết quá đẹp. Căn nhà gỗ một tầng của nhà hàng với những cửa sổ vĩ đại và nền lát ván cực rộng, nằm hiên ngang phía bờ Tây của PCH, nam đại lộ Kanan Dume. Có lẽ, người ta đã gọi nhầm tên nơi này, vì cách biển nửa dặm đã không còn thấy tăm hơi của nước. Nhưng thức ăn thì rất ngon và dù ở xa ngần ấy, bạn vẫn có thể đánh hơi được mùi của muối biển.

Lúc đó là một giờ chiều và chúng tôi đang dự tiệc nướng, với cá đuôi vàng và bia trên boong tàu. Milo vừa trở về sau một tuần ởHonolulu, vẻ mệt mỏi vẫn còn hiện rõ trên nét mặt. Ánh đèn héo hắt lại càng làm cho nước da anh trông thảm hại hơn - những cục u trên trán, sẹo rỗ đầy mặt, nếp nhăn hằn rõ sau những cái cau mày khó chịu, và trọng lực đã kéo cái hàm anh chảy xệ xuống. Điều tốt nhất mà những ánh đèn rạng rỡ hôm nay có thể làm là che giấu đi những đốm sần sùi trên gương mặt ấy.

 

Bỏ qua cái áo sơ mi tệ nhất mà tôi từng thấy cùng với những điều vừa kể trên, thì trông anh ấy vẫn rất ổn. Những cơn co giật và nhăn rúm lại trong tích tắc vẫn không hề tố cáo anh trong một nỗ lực giấu đi cơn đau ở vai mình.

Cái áo sơ mi là sự xáo trộn hình ảnh của những con voi màu nâu sẫm, lạc đà màu nước biển, và những con khỉ màu đất son, trên một bãi biển bằng nhân tạo màu xanh ôliu, bám chặt lấy thân hình vạm vỡ của Milo.

Chuyến đi Hawaii đã phải kéo dài thêm hai mươi chín ngày trong bệnh viện, để anh hồi phục sức khỏe vì hàng loạt những viên đạn súng hơi ghim sâu trong cánh tay trái và bả vai.

Kẻ đã bắnMilo, - một tên tâm thần bị ám ảnh, đã chết, khiến cả đoàn dính vào rắc rối với tòa án.Milođã xua đuổi ý nghĩ, những vết thương của mình như là "một vết thương ngu ngốc đáng nguyền rủa". Tôi đã nhìn thấy hình chụp X quang. Một vài viên đạn lệch khỏi tim và phổi anh chỉ vài milimét. Một mẩu đạn ghim quá sâu nên thật khó để lấy ra mà không gây nên những thương tổn trầm trọng về cơ. Vậy nên mới có những vết nhăn co dúm trên cơ thểMilo.

Mặc dù thế, kế hoạch nằm viện trong ba ngày đã được vạch ra. Vào ngày thứ hai, anh bị nhiễm khuẩn và hậu quả là phải truyền thuốc kháng sinh gần một tháng. Bị cô lập ở tầng dành cho bệnh nhân đặc biệt vì anh được bác sĩ Rick Silverman, trưởng phòng cấp cứu chăm sóc. Nhưng những căn phòng lớn hơn và thức ăn hảo hạng hơn cũng chẳng giúp ích gì mấy. Anh bị sốt cao và có lúc chức năng thận cũng bị ảnh hưởng. Cuối cùng, anh xô đẩy loạn xạ và bắt đầu nắm chặt lấy cô diễn viên hai mươi mốt tuổi ở góc cuối phòng. Chẩn đoán chính thức về cô ta là "kiệt sức". Vị bác sĩ chuyên về chất độc của bệnh viện phải nhúng tay vào.

Hai thợ săn ảnh đã vi phạm luật an ninh, rốt cuộc chỉ để bị quẳng ra không thương tiếc bởi một trong những vệ sĩ của ngôi sao trẻ. Tôi nói, "họ không thể tiếp cận cô ấy, có lẽ họ sẽ thay thế bằng anh đấy". "Ồ, chắc rồi, tạp chí People and Us không thể sống sót trong cuộc chiến tranh của báo giới mà không có những cận cảnh của vùng băng hà vĩnh cửu rộng lớn, là cái thằng tôi nổi tiếng đây này."

Anh bước ra khỏi giường, giậm thình thịch xuống sảnh, và nhìn chòng chọc vào gã cảnh sát được thuê, đang luẩn quẩn gần cánh cửa. Gã ta bước tiếp.

"Tên xâm phạm khốn kiếp".

Chắc chắn anh đang dần bình phục.

Sau khi được cho về, anh giả vờ như mọi thứ đều ổn. Rick, Robin, tôi và tất cả những người khác biết anh vờ như không hề để ý đến sự vất vả và mất năng lượng ấy. Thầy thuốc khuyên anh giữ gìn sức khỏe và quý trọng bản thân mình, và viên đội trưởng của anh không tranh luận gì về điều này cả.

Milo và Rick đã bàn bạc về một kì nghỉ tại vùng nhiệt đới hàng tháng nay, nhưng khi đến lúc thì tâm trạngMilolại nặng nề như một bản án treo lơ lửng trên đầu.

Anh gửi cho tôi một tấm thiệp: những vận động viên


sumo ngườiSamoa to lớn phi thường đang vật nhau trên bãi cát trắng.


A:

Hãy tận hưởng nhé. Mấy người này là dân địa phương. Thêm vài bữa tiệc như thế nữa là hợp đồng người mẫu của tôi sẽ đi tong.

Chào bạn, kẻ hoang dã.

 

M.

Bây giờ anh đã uống xong ly bia thứ hai và nói, "Anh đang cười ngây ngô về cái gì thế?"

"Chả biết nữa".

"Tôi là một quan sát viên được huấn luyện hẳn hoi nhé. Chắc chắn là anh đang suy nghĩ cái gì đấy!"

Tôi nhún vai.

"Cái áo, phải không?"

"Cái áo thật tuyệt"

"May cho anh là không có cái máy dò nào quanh đây nhé. Cái gì, anh không tìm được chỗ thiết kế và sản xuất thời trang hay ho nào trên đảo ư?"

"Mấy con voi trên Oahu?"

"Bác sĩ Literal." Anh vò tơ nhân tạo giữa những ngón tay thô kệch. "Tôi mà tìm thấy một con cùng với con cá mahimahi được Freud mổ xẻ, tôi sẽ mang về cho anh."

"Hạt macadamia cũng tốt đấy chứ"

"Ờ, đúng" Anh hất mái tóc ra sau trán, gọi thêm một chai bia, và uống thật nhanh. Đôi mắt xanh sáng nhìn thấy đường cao tốc bên dưới. Mi mắt anh cụp xuống phân nửa.

 

"Anh ổn chứ?"

"Mai lại phải đi làm, những trò thư giãn làm tôi phân tâm quá. Vấn đề ở chỗ, một khi tôi đã đến công sở, thì chẳng có gì để làm. Chẳng có vụ nào mới, chấm hết - bỏ qua một vụ thú vị rồi."

"Làm sao anh biết?"

"Tôi đã gửi thư điện tử cho đội trưởng hôm qua"

Tôi nói "Quãng thời gian yên tĩnh ở phía tây Los Angeles"

"Sự tĩnh lặng trước cơn dông, hoặc còn tệ hơn nữa"

"Cái gì có thể tệ hơn?"

"Không có dông bão!"

Anh nằng nặc đòi trả tiền và đang tìm chiếc ví thì điện thoại kêu inh ỏi. Tôi lợi dụng cơ hội này, đưa thẻ tín dụng của tôi cho anh bồi bàn.

"Sneaky" Anh mở điện thoại, lắng nghe. "Được rồi, Sean. Tại sao không? Nhưng nếu một vụ án thật sự xảy ra, thì tất cả những lời cá cược đều sai hết đấy."

Khi chúng tôi rời khỏi nơi đó, tôi hỏi "Sean bắt nhầm tội phạm à?"

"Một chiếc xe bị trộm ởBrentwood. Chiếc xe bị trộm đã được phát hiện ra." Cũng như nhiều thanh tra trọng án, anh xem trọng mạng sống con người trên tất cả, những chuyện còn lại chỉ như là qua đường mà thôi.

"Sao anh ta gọi cho anh?"

 

"Cậu ấy nghĩ chắc là còn nhiều uẩn khúc, vì có vết máu trên ghế xe."

"Ừ, nghe có vẻ là thế."

"Cũng không nhiều đâu Alex. Có lẽ là một ít thôi."

"Vết máu của ai thế?"

"Đó là một ẩn số lớn. Anh chàng non nớt và nóng nảy kia cần kinh nghiệm chuyên môn của tôi đấy. Không ai nói với anh là tôi sẽ được tự do cho đến ngày mai."

Tôi im lặng. Khi anh ra vẻ nghiêm túc như thế, thì đùa cợt là vô ích.

Sean Binchy đang ngồi chờ trước một căn nhà màu vani, mặc bộ vest tối màu như thường lệ, áo sơ mi xanh và cà vạt, đôi giày Doc Martens được đánh bóng nhoáng. Anh là một viên thám tử mới vào nghề, còn trẻ, tóc hoe hoe đỏ, một kẻ sùng nhạc ska và tin là Đức Chúa Giêsu và Sở cảnh sát Los Angeles ra đời cùng một lúc. Anh ta đượcMilodạy dỗ, bị lực lượng cảnh sát cao cấp xua đuổi, rồi chuyển sang bộ phận phụ trách các vụ cướp, sau đó là phòng tra án ăn cắp xe hơi. Người ta đồn rằng việc chuyển qua nhiều ban như thế ắt hẳn có liên quan gì đó đến sự "thiếu tính sáng tạo" của anh ta.

Căn nhà phía sau anh chàng là một trong những căn nhà ấn tượng, vẻ hiền hòa mát mắt, thể hiện những dự án vĩ đại trong mơ, bắt đầu ngự trị những khu sang trọng bậc nhấtLos Angeles. Đây là một phần cuối cùng của vùng cao Brentwood, tây Bundy, bắc Sunset, nơi mà những con đường hẹp dần đi và lề đường được thay thế bằng cỏ. Những cây tinh dầu tràm sum sê bao phủ lấy hầu hết con đường. Hàng xóm sát bên của căn nhà màu vani này là những trại chăn nuôi gia súc, nằm trong diện giải tỏa, chỉ còn chờ cần cẩu đến dọn dẹp.

Sean chỉ về phía lối đi bằng đá rộng, dành cho xe hơi dẫn đến gara đôi. Một chiếc Bentley Arnage mui kín, màu đen đậu trước cửa gara.

"Bánh xe dành cho dân VIP",Milonói. "Đúng là cái tôi cần."

"Xin chào, Loot. Xin chào, bác sĩ Delaware"

Tên thường gọi mang tính cạnh khóe củaMilolà "Loot".Milokhông phải là người hay chấp nhặt chuyện vặt vãnh ấy.

"Chuyến đi Hawaii thế nào?" Milo nói - "Tôi có đem về hạt macadamia cho anh đấy."

"Cảm ơn - áo đẹp đấy"

Ánh mắtMilochuyển sang chiếc Bentley. "Ai đó đánh cắp nó và dám cả gan để lại vết máu sao?"

"Hoặc là cái gì đó trông giống như máu"

"Giả dụ như?"

"Tôi khá chắc đó là máu, Loot à. Tôi chưa gọi bên giám định đến vì muốn xem anh nghĩ gì."

"Ai đã tìm ra chúng?"

"Chủ xe" Binchy lật giở xấp giấy trong tay. "...Nicholas Heubel. Một công dân hơi cứng đầu đấy, không gọi chúng ta ngay từ đầu."

 

Milo bước qua phía chiếc Bentley. Ánh nắng mặt trời được giải phóng rọi xuống lớp sơn sáng đến nỗi nó trông như nhựa đường đang tan ra. "Làm thế nào anh ta tìm được nó nhỉ?" "Lái xe vòng quanh và tìm ra nó cách đây ba dãy nhà."

"Cũng chẳng vui thú gì nhỉ."

"Nếu anh nghĩ là tôi nên quên nó đi, thì tôi sẽ làm như thế. Tôi chỉ muốn chắc là tôi không bỏ lỡ mất một chi tiết nào thôi."

"Xe không khóa à?"

"Đúng vậy."

"Đưa cho tôi găng tay và chỉ cho tôi xem vết máu!"

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83571


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận