Tiếng Dương Cầm Trong Mưa Chương 39


Chương 39
Xin cha mẹ mãi là bầu trời che chở cho con...

Ngày cha lấy vợ mới, hai chị em chở nhau bằng chiếc xe đạp cũ đi đến nhà hàng. Nó gò lưng đạp, mặc dù em gái nó cũng chẳng nặng là bao, hai chị em liêu xiêu trong buổi chiều nắng đã tắt.

Nhà hàng sang trọng nằm dưới một con dốc. Nó dặn em đứng chờ rồi líu quíu đi gửi xe.

Khách khứa đã đến gần đủ. Đám cưới của cha mà nó thấy sao xa lạ, lạc lõng quá! Hai chị em nem nép dắt nhau vào ngồi ở một bàn trong góc gần sân khấu. Người nói, người cười nâng ly ồn ào. Chẳng ai để ý đến hai chị em nó cả. Em gái nó, năm nay mười hai tuổi, mắt nhìn xung quanh vô cảm. Nó mừng vì nghĩ rằng, có lẽ em nó chưa hiểu lắm về chuyện này, chưa biết buồn. Nó cố tỏ ra cứng rắn “Đông khách em nhỉ!”. Em gái nó lặng im, không


trả lời.

 

Bản nhạc The Wedding nổi lên nồng ấm, cha nó khoác tay cô dâu váy áo trắng muốt tươi cười bước lên sân khấu. Champanh đỏ rót tràn trề, bánh cưới chín tầng lộng lẫy, pháo nổ xoè những bông giấy đậu đầy đầu cô dâu chú rể, gương mặt cha nó tràn đầy hạnh phúc, viên mãn...

Nó nhớ đến mẹ nó giờ này đang ngồi buồn lặng ở nhà. Nó thương bàn tay mẹ chai sạn vì tảo tần hết làm bánh, may gia công bỏ mối, bán hàng xén nuôi cả nhà, trông con để bố nó đi học cao học. Nó nhớ tấm ảnh cô dâu đen trắng của mẹ với áo dài trắng giản dị. Nó nhớ đến hồi cả gia đình còn hạnh phúc, cha nó chở cả ba mẹ con trên chiếc xe máy cà tàng đi chơi phố buổi hoàng hôn, cả nhà chuyện trò, cười vui vẻ. Bây giờ hết rồi, vĩnh viễn không bao giờ có...

Nó bấm vào tay mình đau điếng. Nó trăm lần cầu mong người mặc veston đang tươi cười bên cô dâu lóng lánh xiêm y hạnh phúc kia không phải là cha của nó.

Nó cảm thấy mình như bị thừa ở đây, mặc dù cha nó dặn là phải đến với ba cho vui.

Mải suy nghĩ, nó không biết, em gái nó nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt ngây thơ, bé bỏng.

“Ba sẽ là cánh chim, đưa con đi thật xa, mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực, ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con... vì con là con ba... vì con là con mẹ..."

Vô tình bản nhạc cất lên tha thiết vào đúng giây phút nó kìm nén tột cùng, khi cha nó đang cầm tay cô dâu cắt bánh cưới.

 

Không chịu nổi, nó òa lên, ôm mặt khóc nức nở, em gái nó quay sang ôm lấy chị, hai chị em ôm nhau khóc, những tiếng nấc nghẹn chen cùng tiếng nhạc. Trên kia, cha nó không hề hay biết...

Mọi người ngơ ngác quay lại, có ai đó ghé tai nói thầm khẽ: "Con riêng của chú rể".

Không ai bảo ai, hai chị em nó vùng đứng dậy chạy ra khỏi đám cưới, những ánh mắt tò mò xen lẫn thông cảm nhìn theo chị em nó...

Đến cửa nhà hàng, hai chị em ngồi bệt xuống nền gạch khóc ngất.

Ngoài đường, phố xá lên đèn sáng choang, xe cộ bấm còi inh ỏi.

Một lúc lâu sau, nó chợt tỉnh, vuốt những sợi tóc bết nước mắt trên gương mặt sưng húp của em gái: “Về thôi em, về với mẹ, mai còn đi học em ạ..."

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83936


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận