New Orleans, mùa hè nă m 1853.
Dịch sốt vàng da đang tàn phá thành phố cảng náo nhiệt. Từng hồi chuông đổ dồn nguyện hồn cho người chết. Tàu thuyền trên sông Mississippi bị cách ly, hàng hóa bị bỏ mặc chờ hư hỏng, bệnh dịch đã đốn ngã tất cả các thủy thủđoàn. Trước khi mùa hè này kết thúc, có thể tám nghìn người sẽ không thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.
Ở thành phố này, bệnh sốt vàng da được coi là Căn bệnh của những kẻ lạ mặt. Những người nhập cư – người Ý, người Hy Lạp, người Đức, người Ba Lan, hay những người m ới đến từ các thành phố lớn như New York và Boston – đều không có sự đề kháng nào với bệnh dịch. Những người Ireland lánh tới New Orleans để tránh nạn đói dữ dội nơi quê nhà cũng sớm trở thành nạn nhân, bị cướp đi sinh mạng chỉ trong vòng một tuần kể từ khi nạn dịch kinh hoàng đầu tiên bùng phát.
Ban ngày, đường phố vắng tanh không một bóng người. Ban đêm, việc chôn cất đồng loạt diễn ra khắp nơi trong thành phố. Các nghĩa trang thì chật kín; xác người thối rữa chất thành đống, nằm trương lên dưới nắng hè. Người ta phải lót rượu cho những tay đào huyệt để họ lờ đi mùi xác thối mà đào những cái hố nông đáy cốt để chôn cất thi thể cho dân nghèo. Những cư dân da đen của New Orleans – những nô lệ và người da đen tự do – phần lớn có vẻ miễn dịch với căn bệnh, thì cũng chỉ cầm cự được đến tháng Tám năm 1853. Những dòng tộc vốn giàu có – như người Creole và người Mỹ – cũng phải gánh chịu nặng nề như dân nhập cư nghèo khổ.
Trong những khu nghĩa trang kín cổng cao tường, hay còn được xưng tụng là Những thành phố nổi tiếng của người chết ở New Orleans này, các ngôi mộ đẹp đẽ kia là dành cho cả bố, cả mẹ, cả con gái và con trai. Tại nghĩa trang Lafayette, một góc đặc trưng Mỹ và mới mẻ của thành phố, các xác chết hàng đêm đều bị vứt bỏ ngay trước lối vào. Không còn chỗ để chôn cất những thi hài vô danh này nữa, rất nhiều trong sốđó đã phải hỏa thiêu.
Tuần cuối cùng của tháng Tám, trong màn đêm chết chóc đó, một nhóm người đàn ông đã mở khóa cánh cổng nằm trên Đường số 6 dẫn vào nghĩa trang Lafayette. Dưới ánh đuốc, họ tiến về phía một khu mộ gia đình trông lộng lẫy khác thường. Hai chiếc quan tài dành cho hai nạn nhân của dịch bệnh, đều là thành viên của gia đình này, đã được đặt trong hầm mộ vào buổi chiều hôm đó, mỗi chiếc nằm trên một giá đỡ hẹp dài của hầm mộ. Theo phong tục địa phương, sau khi đã hạ huyệt, phần hầm mộ phải được xây kín lại bằng gạch trong vòng một năm lẻ một ngày.
Nhưng hầm mộ đặt hai chiếc quan tài này vẫn chưa hề được bịt kín. Những người đàn ông đó vừa di chuyển phiến đá cẩm thạch vừa lấy tay che miệng vì mùi xác chết thối rữa bốc lên đến nghẹt thở trong tiết trời nóng nực. Họ đẩy một cái xác đã được quấn vải liệm lên mặt trên chiếc quan tài rồi nhanh chóng đặt phiến đá trở lại vị trí cũ.
Sang ngày hôm sau, ngôi mộ được bịt kín. Một năm sau đó, những người đàn ông kia quay trở lại, phá dỡ lớp gạch đã được xây. Hai chiếc quan tài được khai quật và vứt bỏ, hài cốt của người chết được vùi trong lớp đất của một lòng hố nhỏ dưới đáy huyệt sâu.
Danh tính của hai tử thi đầu tiên được chôn cất trong hầm mộ vào cái tháng Tám khủng khiếp đó đã được khắc trên bia, như một sự ghi nhận về cái chết của họ. Nhưng cái xác thứ ba thì không.
Chỉ có những người đàn ông đã chôn cất các xác ấy trong khu mộ này m ới biết đến sự tồn tại của nó.
Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!