Năm Tuổi Bảo Bảo Vốn Là Ác Ma Chương 5

Chương 5
Vũ lộ chi ân.

Đêm nay trăng sao thưa thớt, trải lên trên Lan Hương Viện một tầng lụa mỏng… con đường hoa âm u vắng vẻ.

Lam Trường Ca bởi vì ban ngày dạo chơi mệt mỏi, đã sớm tắm rửa xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ, ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, tùy ý để Tiểu Phượng giúp nàng lau khô tóc, nàng ngáp một cái, khép hờ đôi mắt.

Một lát sau, Tiểu Phượng ngừng tay lại, Lam Trường Ca thấy vậy hỏi: “Xong chưa?”

Thế nhưng Tiểu Phượng cũng không có nói gì, mà lại tiếp tục giúp nàng lau tóc, Lam Trường Ca trong lòng than thở, cổ nhân chính là phiền toái a, để tóc dài như vậy, mỗi đêm đều phải cẩn thận chăm sóc, lực đạo trên đầu hình như so với lúc trước không giống nhau, có phần mạnh hơn, nha đầu này hôm nay làm sao vậy? Lam Trường Ca quay đầu muốn hỏi Tiểu Phượng một chút, có phải hay không thân thể không khỏe.

Chỉ thấy Độc Hồ Kiệt một tay cầm khăn, đứng ở phía sau nàng, Lam Trường Ca hoảng sợ, nhanh chóng đứng lên, tránh sang một bên, cách xa Độc Hồ Kiệt đến hơn ba thước, coi hắn như là vi khuẩn gây bệnh, Độc Hồ Kiệt khóe môi hiện lên một nụ cười khinh đạm, cơn sóng ám muội mãnh liện trong mắt tuôn trào, ánh nhìn chằm chằm trên thân thể Lam Trường Ca.

Lúc này Lam Trường Ca trên người chỉ mặc bạc sam tuyết trắng, thân hình lả lướt hấp dẫn thấp thoáng bên dưới bạc sam thật gợi cảm xinh đẹp, mái tóc đen hỗn độn ẩm ướt rối tung trên bờ vai, giống một tiểu bạch thỏ bồn chồn lo âu lại hoảng sợ, Độc Hồ Kiệt nhìn chằm chằm con mồi trước mặt, trong mắt lóe lên hưng phấn cùng cuồng dã.

Lam Trường Ca tuy rằng chưa cùng nam nhân làm qua loại sự tình này, nhưng vẫn có thể nhận thấy nam nhân này ánh mắt rực lửa không hề che dấu là có ý tứ gì, nàng trừng mắt tức giận liếc nhìn hắn, hắn chạy tới nơi này để làm gì?

“Vương gia không phải là nên tới Phượng Các sao?” Lam Trường Ca nhắc nhở Độc Hồ Kiệt, không phải nói Vương gia cùng Vương phi rất mặn nồng sao?

“Ân” Độc Hồ Kiệt thấy Lam Trường Ca như người sắp chết vẫn cố gắng giãy dụa, hắn nhàn hạ chỉnh sửa lại tư thái, tiêu sái đi đến bên bàn khắc hoa, rót một ly trà uống.

Hóa ra cũng có chuyện khiến Lam Trường Ca sợ hãi, nàng sợ hãi cùng hắn một chỗ, là bởi vì cái gì?

Độc Hồ Kiệt uống một ngụm trà, nhìn Lam Trường Ca kéo sát bạc sam vào người, che lại cảnh xuân lộ ra ngoài, thân thể của nàng có chỗ nào hắn chưa xem qua a, nhưng mà động tác nhỏ của nàng lúc này lại làm cho hắn cảm thấy hết sức đáng yêu, nàng giống như còn là một xử nữ ngượng ngùng lại đơn thuần.

“Vương gia, trời không còn sớm, thiếp thân thực sự rất mệt mỏi.” Lam Trường Ca sửa sang xong, tự coi là nam nhân này ăn không được đậu hủ của nàng, mới lạnh lùng mở miệng.

“Được rồi” Độc Hồ Kiệt mở miệng, Lam Trường Ca nhẹ nhàng thở ra, nàng còn tưởng rằng mình phải một phen đấu khẩu chứ? Nguyên lai hắn cũng có lúc dễ nói chuyện, thế nhưng Độc Hồ Kiệt không đi ra ngoài, mà hướng giường lớn phía sau bình phong đi đến, Lam Trường Ca thấy vậy trợn mắt há mồm, nói không lên lời, nàng tức giận hét lên.

“Vương gia, ngài đi nhầm hướng rồi, cửa ở bên kia cơ mà?” Lam Trường Ca ngây thơ nghĩ Độc Hồ Kiệt đi nhầm hướng, Độc Hồ Kiệt ở phía sau bình phong khóe môi ẩn chứa ‎ý cười, hắn chưa bao giờ biết tiểu thiếp của mình lại đáng yêu như thế.

“Bổn vương đêm nay sẽ ở lại t rong Lan Hương Viện” đơn giản bỏ xuống một câu, Độc Hồ Kiệt bắt đầu cởi quần áo chuẩn bị ngủ, Lam Trường Ca tức giận vọt tới phía sau bình phong chất vấn.

“Ngài ngủ ở nơi này, ta ngủ ở đâu?” Lam Trường Ca đã quên mình là tiểu thiếp của Độc Hồ Kiệt, cũng đã quên mình vừa rồi còn đối với hắn bảo trì khoảng cách ba thước.

Độc Hồ Kiệt nhướn mi, xem ra nữ nhân này đã hoàn toàn quên mình là tiểu thiếp của hắn, hắn sẽ làm nàng nhớ lại, bàn tay liền chụp tới, thân thể xinh xắn của Lam Trường Ca đã bị Độc Hồ Kiệt ôm trọn vào trong lòng, Lam Trường Ca lập tức tỉnh táo lại, giống như con nhím nhỏ liều mạng giãy dụa, quyền đấm cước đá muốn thoát khỏi sự khống chế của Độc Hồ Kiệt, đáng tiếc khoa chân múa tay ở trên người Độc Hồ Kiệt tựa như gãi ngứa cho hắn, lại làm đau mình.

Lam Trường Ca rất nhanh bị Độc Hồ Kiệt thoát hết quần áo, nàng chỉ cảm thấy cả người đột nhiên lạnh lẽo, cúi đầu nhìn, bản thân sớm đã trần trụi, Độc Hồ Kiệt đôi mắt ám muội, đè lên thân thể của nàng, Lam Trường Ca tức giận, mở mồm không ngừng mắng: “Độc Hồ Kiệt, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi đây là cường bạo, ta phải kiện ngươi, ngươi cư nhiên ép buộc con gái nhà lành ” Độc Hồ Kiệt khẽ lẩm bẩm một tiếng: “Thật ầm ĩ” liền cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia, nguyên lai hương vị của nàng lại ngọt ngào như thế, Độc Hồ Kiệt trằn trọc mút vào hai cánh hoa thơm mát thuần khiết, Lam Trường Ca gắt gao mím môi, im lặng kháng nghị, đáng tiếc nàng đã coi thường năng lực của Độc Hồ Kiệt, hắn là cao thủ tình trường, mà Lam Trường Ca mới nếm thử cam lộ chi hoan [ngọt ngào hoan ái], làm sao chịu được khiêu khích của Độc Hồ Kiệt, rất nhanh bỏ vũ khí đầu hàng, cuối cùng cũng cùng Độc Hồ Kiệt lĩnh thưởng tư vị tuyệt vời này.

Mây mưa qua đi, Độc Hồ Kiệt nhưng cũng không qua đêm trong Lan Hương Viện, vẫn là trở về Phượng Các.

Lam Trường Ca trong lòng buồn bực đến muốn giết người, hóa ra tên nam nhân kia coi nàng trở thành công cụ tiết dục, mà rõ ràng chính mình đã cực lực kháng cự, vậy mà đến cuối cùng vẫn đắm chìm ở trong đó.

Nàng thực sự có điểm tự xem thường mình, tuy rằng thân thể này đã từng sinh con, nhưng đối với nàng mà nói, đây chính là lần đầu tiên của nàng, bất quá thất thân ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không đáng kể chút nào, có rất nhiều người ở trong khách sạn đã xảy ra chuyện tình một đêm, ngay cả nam nhân cùng mình là ai, ở đâu cũng không biết, nàng ít ra cũng biết là ai đoạt đi thân thể của nàng a.

Lam Trường Ca cứ như vậy tự an ủi mình một lúc, rồi cũng nặng nề thiếp đi.

Trong Phượng Các, dưới ánh nến đỏ tươi, trên mặt mỹ nhân kiều diễm hiện lên vẻ hung ác, trong mắt hiện rõ cừu hận, Hoa Tiêm Nguyệt nhìn chằm chằm nam nhân ngủ say bên cạnh, trên người hắn chứa đầy hương vị tình dục kích thích mũi nàng, hắn cư nhiên tại phòng nữ nhân kia qua đêm, đây là chuyện trước kia chưa từng có, chẳng lẽ hắn bắt đầu để ý nàng, điều này nàng tuyệt đối không cho phép, nàng sẽ không cho bất luận kẻ nào đoạt đi hắn, Hoa Tiêm Nguyệt vươn bàn tay trắng nõn như ngọc vuốt ve ngũ quan tinh xảo kiêu ngạo, hắn là của nàng, không ai có thể chiếm đi dù chỉ một chút sủng ái của hắn, nàng không cho phép.

Nói đến Hoa Tiêm Nguyệt, nàng nguyên là nữ nhi của Thừa tướng, lại là Thiên Nặc hoàng triều đệ nhất mỹ nữ, trong mắt người trong thiên hạ nàng gả cho Vương gia đương triều chính là duyên trời định, nếu không phải nàng không thể sinh dưỡng, nữ nhân kia như thế nào có thể tiến vào Vương phủ, thế nhưng, nàng sẽ không bỏ qua cho Lam Trường Ca, vốn dĩ, xét việc nàng ta đã sinh ra tiểu vương gia, có thể cho nàng ta một con đường sống, nhưng xem ra hiện tại nàng ta chắc chắn phải chết, nàng không thể lưu lại dù chỉ là một điểm bất lợi cho mình, dù là người hay là vật.

Nguồn: truyen8.mobi/t57290-nam-tuoi-bao-bao-von-la-ac-ma-ch uong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận