Đấu Khải
Chương 87: Hai mặt
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Người dịch: Keny
Nguồn: Sưu tầm
Thái Xương ngày mười bảy tháng chín, buổi bình minh.
Mạnh Tụ thần thanh khí sảng đi vào phòng họp, hướng chúng nhân gật đầu thăm hỏi, sau đó ngồi xuống chỗ trống bên trái ghế thủ tịch bàn hội nghị. Hắn gật đầu với Lam Chính ngồi bên cạnh: "Thật ngại quá, Lam trưởng quan, ta đến muộn."
Lam Chính cười cười: "Mạnh phó thân thể đã đỡ hơn chút nào chưa? Cũng không nên quá miễn cưỡng a! Khí sắc ngươi khá tốt, chỉ là sắc mặt hơi trắng. Mạnh phó phải chú ý tĩnh dưỡng, đừng nên lo nghĩ quá mệt mỏi a."
"A a, ngủ nhiều ngày rồi, ngủ thêm nữa chắc ta mốc người lên mất. Thật xin lỗi, đã đến muộn, không để lỡ lệ hội của mọi người chứ?"
*lệ hội: hội nghị thường kỳ
Lệ hội Tĩnh An sở cách năm ngày cử hành một lần. Có tư cách tham gia lệ hội chỉ có Lam tổng quản và các vị chủ sự. Mạnh Tụ lên làm chủ sự phòng quân tình, sau đó nhận thêm chức phó quản lĩnh, nhưng gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn nên đây mới là lần đầu tiên hắn chân chính bước vào gian phòng này.
Là trung khu quyết sách mọi sự vụ trọng yếu của Tĩnh An sở, nhưng phòng họp được bố trí không quá xa hoa, một chiếc bàn lớn dài đen bóng và mấy chiếc ghế choán lấy đại bộ phận không gian trong phòng. Trên vách tường phòng họp có treo chân dung Thiên Vũ Đế rất uy vũ.
"Mạnh phó, vừa rồi Cổ chủ sự đang báo cáo tình hình trị an của thành Tĩnh An. Lão Cổ, đem những chỗ trọng yếu trình bày lại một lần."
Cổ Tầm Thiên thô hào nhếch miệng cười cười nói: "Được rồi! Mạnh phó mấy ngày nay dưỡng thương nên nhiều khả năng còn chưa biết, gần đây xảy ra chiến sự, rất nhiều người từ bên ngoài ùn ùn đổ về trong thành Tĩnh An chúng ta, lưu dân đầy đường loại nào cũng có. Những người này vốn hiền lành, nhưng áo cơm không có, nên trộm gà bắt chó là chuyện thường xuyên, mấy ngày nay, trong thành Tĩnh An có không ít vụ án cướp giật trộm cắp đều do những người này gây ra."
"Sau binh tai tất có lưu dân, đây là chuyện không thể tránh khỏi."
"Mạnh phó nói chính xác, chỉ riêng lưu dân thì không quan trọng. Nhưng điển sử Tĩnh An phủ báo cáo nói, trong lưu dân không biết từ đâu xuất hiện một đám quái nhân, thường thường tuyên truyền “mạt nhật đi tới, đạo tôn cứu thế” với đám lưu dân, cũng không biết đang truyền tà giáo gì. Hôm trước, bên phía Tĩnh An phủ bắt mười lăm tên đang tuyên giảng đạo tôn hàng thế mê hoặc dân chúng ở trên phố, nam nữ già trẻ đều có, nghe nói bên trong còn có một tên 'Giảng sư' . Bọn họ muốn bàn giao những người này sang cho chúng ta."
Lam Chính nhìn nhìn về phía chủ sự khoa nội tình Hàn Ly. Hàn ly năm nay hai mươi tuổi. Đầu tóc chải vuốt gọn gàng, tướng mạo đoan chính. Chỉ là thần sắc có vẻ hơi gian ác.
Hắn bình tĩnh nói: "Tà giáo là trách nhiệm của tỵ chức. Tỵ chức đã tra qua. Gần đây lưu dân trong thành Tĩnh An đang truyền bá Đạo Tôn giáo. Kỳ thực chính là biến tướng của Bạch Liên giáo. Chỉ có điều là thay đổi cái tên mà thôi."
Không khí lập tức trở nên căng thẳng, lưu dân và Bạch Liên giáo. Đây là những vấn đề mẫn cảm nhất từ trước tới nay của triều đình Đại Ngụy. Hiện giờ hai vấn đề cùng tụ tập một lúc. Không khỏi khiến mọi người hơi khẩn trương lên.
"Hàn chủ sự. Ngươi là chủ quản. Nói ra chủ ý của mình thử xem"
"Đại nhân. Tỵ chức cảm thấy, hiện giờ là chiến loạn. Không được để bọn họ can nhiễu dân tâm.
Nếu triều đình đã sớm có pháp lệnh cấm chỉ tín ngưỡng tà giáo ngoại đạo. Vậy tỵ chức xin kiến nghị đem xử quyết toàn bộ đám giáo đồ bắt được. Riêng tên 'Giảng sư' kia thiêu sống thị chúng. Cũng để cho đồng đảng của hắn tâm kinh đảm nhảy. Không dám lại gây chuyện trong thành Tĩnh An chúng ta."
Chủ sự khoa kiêm tri Lữ Thiên Không giản đơn nói: "Tỵ chức tán thành ý kiến Hàn chủ sự."
Lam Chính dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Phòng hình án Tống chủ sự, ngươi thấy thế nào?"
Cao Tấn bị miễn chức, Tống Nhược Cẩm là chủ sự tân nhiệm của phòng hình án, là lão hình án Lăng vệ tinh thông nghiệp vụ, lại làm người cẩn thận chắc chắn: "Lam trưởng quan, bên khoa hình án của tỵ chức chỉ phụ trách án hình sự trọng yếu, Bạch Liên tà giáo không thuộc quyền quản lý của chúng ta. Nếu như đại nhân có manh mối, chúng ta có thể phối hợp cùng điều tra, nói không chừng có thể bắt được cá lớn."
Lam Chính lại nhìn Mạnh Tụ hỏi: "Mạnh phó thấy thế nào?"
"Tống chủ sự tinh thâm nghiệp vụ, trước nay ta vẫn luôn bội phục. Để hắn điều tra cùng cũng tốt, chưa hẳn đã phá vỡ được, nhưng ít nhất chúng ta phải biết nội tình căn nguyên của cái Đạo Tôn này để sớm có chuẩn bị."
Lam Chính chậm rãi nói: "Mạnh phó nói rất có lý, gần đây tình hình trong thành Tĩnh An rất tệ, chẳng những lưu dân bên ngoài gây chuyện mà ngay cả bang phái bản địa cũng đều rất không an phận, không thể để tiếp diễn tình trạng thế được, phải thắt chặt lại kỷ cương!
Lão Cổ, ngươi đem người bắt được từ Tĩnh An phủ sang đây. Lão Tống, ngươi phụ trách điều tra, tra rõ ràng đầu mục và tổ chức bọn chúng, sau đó báo cáo cụ thể cho ta và Mạnh phó. Sau khi thẩm tra xong, tên nào ngoan cố, lai lịch bất minh, dẫn tới pháp trường chém, còn về tên 'Giảng sư' kia, cứ theo như Hàn chủ sự nói, đem lên giàn thiêu thị chúng! Lão phu muốn nhìn xem đạo tôn cứu hắn như thế nào!"
Lam Chính nghiêm túc nhìn kỹ mọi người: "Hiện tại là thời kỳ phi thường, binh mã Ma tộc ở bên ngoài dương mắt hổ nhìn chằm chằm, trong thành Tĩnh An ngàn vạn lần không thể loạn!
Hàn Ly, lão Cổ, lão Tống, ba người các ngươi chia nhau ra, chú ý động tĩnh bên ngoài, nhất là để ý tới chiều hướng của lưu dân, đừng có để một số tên lợi dụng hoàn cảnh mê hoặc nhân tâm quấy rối. Triều đình húy kị nhất chính là lưu dân gây chuyện, nếu có dị động, các ngươi phải lập tức bắt người, nếu để cho yêu nhân lớn mạnh rồi mới tiêu diệt, lúc đó chỉ sợ khó làm."
Mấy tên chủ sự bị điểm danh đều lên tiếng đáp "Vâng", thần tình mọi người đều khá bình thản, không đem chuyện giết mười mấy nhân mạng để trong lòng.
Lam Chính lại cầm lên một tờ công văn, ho một tiếng nói: "Ở đây có một công văn tới từ tỉnh Lăng sở, ta ở chỗ này tuyên bố một cái: tỉnh Lăng sở Mạnh Tụ nhậm mệnh Tĩnh An sở phó tổng quản, trao cho đốc sát hàm."
Hắn đọc xong, gật gật đầu với Mạnh Tụ: "Chúc mừng, Mạnh đốc sát."
Không khí vẫn như bình thường, đám chủ sự tâm bình khí tĩnh tiếp nhận tin tức này, dồn dập hướng Mạnh Tụ chúc mừng. Mọi người đều là kẻ lọc lõi quan trường, ai mà chẳng hiểu ý tứ của mệnh lệnh kia? Phó tổng quản, thêm một cấp đốc sát hàm, ý đồ của tỉnh Lăng sở chẳng phải đã biểu lộ rõ ràng, chuyện Mạnh Tụ tiếp nhiệm ghế tổng quản đã được định đoạt, không gì có thể ngăn chặn.
Nếu như nói lúc trước Mạnh Tụ chỉ là phó quản lĩnh, mọi người còn có tâm tư muốn tranh chấp, nhưng giờ Mạnh Tụ lập được kỳ công, biểu hiện cực kỳ xuất sắc. Hiện giờ ai cũng biết, chuyện tên võ quan thư sinh này tấn tốc quật khởi đã không thể ngăn trở.
Nếu như nói, trước kia Mạnh Tụ lấy tâm ngoan thủ lạt cứng rắn buộc mọi người không thể không phục. Nhưng hiện tại, chúng nhân lại phục đến tâm phục khẩu phục. Đây tịnh không chỉ bởi vì tỉnh Lăng sở thăng quan cho Mạnh Tụ. Nguyên nhân trọng yếu hơn chính là, Mạnh Tụ mang theo hơn mười tên tân thủ xuất kích, trong đêm tuyết trảm hơn năm mươi mạng người mà về, lần hành động đó đã triệt để lật đổ hình tượng thư sinh mặt trắng trước kia.
Vô luận ở nơi nào, võ tướng kiêu dũng hào sảng luôn được bộ hạ hoan nghênh hơn so với quân sư mắt tam giác, cầm quạt lông ngỗng phe phẩy. Càng huống hồ đây là biên tái, nơi đặc biệt tôn trọng vũ lực và dũng sĩ, xem thường kẻ yếu.
Tuyên bố xong Mạnh Tụ nhậm mệnh, tiếp đó lại bàn luận thêm hai chuyện nữa, lệ hồi lần này liền kết thúc. Lam Chính rất khách khí hỏi Mạnh Tụ: "Mạnh đốc sát, ngươi có chuyện gì muốn nói nữa không?"
Mạnh Tụ cười cười: "Ta thật không có gì muốn nói cả, chỉ là lần xuất chiến mấy hôm trước, các huynh đệ đã phải khổ cực nhiều, không biết tiền thưởng thì tính thế nào?"
Lam Chính nhìn nhìn chủ sự sở liêm thanh Chu Đại Môn: "Lão Chu, chuyện tiền thưởng bên phía các ngươi có quy định gì không?"
"Lam tổng quản, Mạnh phó tổng quản, theo như quy củ bình thường, ra ngoài thành trinh sát chỉ có thể tính là một loại ngoại cần (làm thêm giờ). Nhưng lần xuất kích này đích thực rất nguy hiểm, chúng ta tính dựa theo tiêu chuẩn đội cảm tử để thưởng tiền. Tiêu chuẩn bình thường của đội cảm tử là mỗi người mười lượng bạc, không biết hai vị đại nhân cảm thấy thế nào?
Bởi vì việc này liên lụy tới chính mình, Mạnh Tụ không dễ lên tiếng, hắn chỉ cười cười chứ không nói chuyện.
Lam Chính mở miệng nói: "Các huynh đệ lặn lội trong gió tuyết, làm chuyện cửu tử nhất sinh đích thực cũng không dễ dàng, mười lượng bạc đúng là hơi ít. Cứ án theo tiêu chuẩn tỉnh Lăng sở đi, hai mươi lượng bạc một người, không vấn đề gì chứ?"
Biết Lam Chính là đang bán nhân tình cho mình, Mạnh Tụ cười nói: "Chuyện này ta không tốt mở lời, vạn nhất để giám sát ngự sử nói là ta tự thưởng cho mình tiền vượt mức tiêu chuẩn, vậy cái tội danh ăn hối lộ ta rửa không sạch đâu a."
"Ha ha, Mạnh đốc sát không ngờ còn hóm hỉnh như vậy! Được rồi, việc này cứ quyết như thế? Tan họp thôi."
Lúc đi ra cửa, mấy tên chủ sự đều lại gần cùng Mạnh Tụ trò chuyện, nói muốn mời Mạnh Tụ ăn cơm, ngữ khí rất thành khẩn khách khí, đều nói là muốn cung kính nghe Mạnh đốc sát dạy bảo nhiều hơn, mong Mạnh đại nhân nhất định phải đến dự… vân vân.
Mạnh Tụ nhìn thấy rất rõ, ở sâu trong mắt chúng nhân ngoài sự cung kính và tôn trọng còn có ẩn ẩn cảm giác sợ sệt. Cho dù uống một vò mỹ tửu đều không có thoải mái bằng hưởng thụ loại ánh mắt này a!
Mạnh Tụ là người thông minh, đương nhiên không nhắc tới khúc mắc trước kia, chỉ khách khí nói: "Không vội không vội, mọi người là cộng sự, ngày sau còn dài. Cơm ăn lúc nào chẳng được. Hai ngày nữa ta đặt một bàn ở Thiên Hương lâu, đến lúc đó các huynh đệ nhớ đến đông đủ a."
Các vị chủ sự đều vỗ lên ngực bảo đảm nhất định, nói Mạnh trưởng quan mời rượu, cho dù đao có chắn trước người bọn họ cũng đều bò đi qua!
Sau khi giải tán, Mạnh Tụ lại trở về phòng quân tình, vừa vào phòng đã thấy Tào Mẫn và Lữ Lục Lâu đang đợi.
Nhìn thấy thân thể Mạnh Tụ đã hoàn toàn bình phục, hai tên bộ hạ đều rất mừng. Lữ Lục Lâu báo cáo với Mạnh Tụ một tin tức tốt, bởi vì ở trong lần xuất kích trước Tĩnh An sở giành được chiến tích huy hoàng, nên tỉnh Lăng sở đặc ý cấp thêm cho Tĩnh An sở hai mươi cỗ đấu khải tham lang, hiện tại đấu khải đội càng lúc càng giống một doanh chính quy.
Lúc nói chuyện mặt mày Lữ Lục Lâu hớn hở, ý cười đầy mặt, đắc ý vô cùng. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, chính mình mấy ngày trước còn là đầu to binh, hiện giờ lại có thể chỉ huy một doanh đấu khải!
Nghe được tỉnh Lăng sở điều phối thêm đấu khải, Mạnh Tụ cười cười, biết đây đại khái cũng là một phần báo đáp của Diệp Già Nam. Hắn nhàn nhạt nói: "Đã biết. Chuyện bồi dưỡng tân khải đấu sĩ liền xin nhờ ngươi."
"Đại nhân yên tâm, thực chiến thật là cách luyện binh tốt nhất! Mười bảy tên khải đấu sĩ lần trước tiến bộ cực nhanh, hiện giờ đều đã có thể giúp tỵ chức huấn luyện tân binh."
Mạnh Tụ thuận tiện nói cho Lữ Lục Lâu chuyện thưởng tiền, Lữ Lục Lâu rất cao hứng: "Mấy ngày này, thẳng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy tiền thưởng rót xuống, mọi người đều hơi nóng lòng, tỵ chức nói với bọn họ, sợ cái gì, cùng theo Mạnh trưởng quan làm việc, các ngươi còn sợ thiệt sao? Quả nhiên không sai, biết lần này có thể cầm tiền thưởng gấp đôi, chắc bọn họ mừng đến điên mất."
Đến lượt Tào Mẫn báo cáo với Mạnh Tụ, bên phía Hắc Thất bộ đội đã gửi mười bảy tên khải đấu sĩ trở về.
"Bọn họ là do Mộ Dung tướng quân tự thân đưa về, Mộ Dung tướng quân còn hỏi Mạnh tướng quân ngài có ở đây không. Tỵ chức nói với hắn, Mạnh tướng quân bận họp, lúc đó hắn mới đi về." truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Nghe được cái tên Mộ Dung Nghị, Mạnh Tụ khẽ run lên. Hắn trầm giọng nói: "Đã biết. Lục Lâu, ngươi chờ tiếp nữa quan sát, trắc thí thử một chút, ai có tư chất cao, thích hợp thì đều có thể bổ sung vào đấu khải đội."
Chuyện trắc thí lần trước bản thân Lữ Lục Lâu cũng tự mình trải qua. Hắn hơi kinh hãi: "Đại nhân, những người này sợ là hơi. . ."
"Lục Lâu, ngươi chỉ cần để ý lấy những người tốt nhất, không cần để ý những chuyện khác."
Lữ Lục Lâu không hiểu rõ, nhưng nếu Mạnh Tụ đã hạ lệnh, hắn cũng chỉ đành phục tùng: "Đã hiểu, đại nhân.
Giờ ta đi tuyển binh."
"Đi đi, ta cũng có chuyện phải ra ngoài một chuyện, các ngươi cứ làm việc tiếp."
Bởi vì hắn là trưởng quan, hai người đều không tiện hỏi hắn đi đâu, chỉ cung kính tiễn hắn ra đến cửa nha môn phòng quân tình.
Tuyết rơi nhiều ngày, hôm nay là ngày nắng hiếm thấy, Mạnh Tụ đổi thường phục đi dạo phố.
Tĩnh An là thành thị lớn số một số hai Bắc cương, thương gia đến từ nội địa có rất nhiều, phường thị khá là phồn vinh. Ngày nắng ấm áp, người đi ra đường mua hàng rất tấp nập.
Đạp lên tuyết đọng lầy lội, Mạnh Tụ không có mục đích cụ thể dạo loạn lên, cửa hàng son phấn cho nữ nhân cũng tốt, tiệm vàng bạc trang sức cũng tốt, tiệm điểm tâm cũng tốt, tiệm may cũng tốt, đông một nhà tây một nhà, hắn thấy cửa hiệu gì cũng đều tiến vào đi dạo một vòng, thấy cái gì hay hay là mua, rất nhanh trên tay đã xách đầy hàng: hai cân điểm tâm, mấy bộ quần áo chống lạnh, còn có các loại son phấn trang điểm.
Mạnh Tụ đem đồ mua được gói thành một bao, lắc lư cầm lên trên tay, nhìn như du nhàn, nhưng trong lòng lại cảnh giác. Sau khi mua hai chuỗi đường hồ lô, đột nhiên hắn chuyển hướng, tấn tốc xuyên qua một con hẻm nhỏ hẻo lánh, sau đó nghiêng người tránh trước cửa vào ngõ nhỏ chờ đợi.
Nửa khắc chung đi qua, không có người nào đi tới.
Lúc này, cuối cùng Mạnh Tụ mới xác định không có người bám theo.
Hắn thở phào một hơi, xoay người đi vào đông phố. Đây là phố phong nhã nổi tiếng Tĩnh An, hàng tiêu thụ đều là cầm kỳ thư họa, giấy, bút mực và một số vật phẩm linh tinh khác. Bởi vì chiến loạn nên con phố ngày xưa vốn náo nhiệt nay tiêu điều hơn rất nhiều, người đi lại lưa thưa.
Mạnh Tụ trực tiếp tiến về một hàng trà nhỏ không thu hút cuối phố, tấm biển trước cửa viết mấy chữ "Tín hòa trà hành".
Hàng trà bày biện rất đơn sơ, có mấy cái giá ở bên tường, trên đó đặt bát trưng bày các loại trà mẫu, để cho khách nhân dễ tuyển chọn và giám thưởng (giám định + thưởng thức).
Lúc Mạnh Tụ tiến vào, trong hàng trà không có người khách nào cả, tên tiểu nhị ủ rũ ngồi trước án trưng bày lô hàng trà, nhìn thấy hắn tiến đến cũng không đứng lên nghênh tiếp, chỉ chào hỏi một tiếng: "Khách quan ngài mời vào xem."
Mạnh Tụ quan sát trà trên giá, ông chủ cửa tiệm này rất biết đặt tên cho trà, cái gì "Thu hồ song nguyệt", cái gì "Sương hạ hàn châm", cái gì "Hạ Chí tuyết tai", Mạnh Tụ nhìn mà một đầu đầy vụ thủy, sửng sốt không hiểu nổi đây đến cùng là thứ gì.
"Tiểu nhị, hỏi một cái, các ngươi có trà mới năm nay không?"
"Khách quan, ngài muốn trà mới ở chỗ nào?"
"Trà Long Tỉnh cạnh Tây Hồ hái xuống ngày mồng ba tháng tám, ở đây có không?"
Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn Mạnh Tụ một cái, lại cúi thấp đầu, lười nhác nói: "Long Tỉnh mồng ba tháng tám bán xong rồi. Nhưng còn có Thiết Quan Âm trà hái xuống mồng tám tháng năm, khách quan có muốn?"
"Bao nhiêu tiền một cân?"
"Không đắt, một trăm lượng bạc một lượng."
"Sáu mươi sáu lượng bạc một lượng?"
"Cái này ngài phải hỏi chưởng quỹ chúng ta, khách quan ngài có chuyện gì quan trọng sao?"
"Chưởng quỹ các ngươi lần trước có khế ước bán hàng cho ta. Ta tới hỏi hắn tiền hàng chuẩn bị tốt chưa?"
Ánh mắt tiểu nhị chớp động: "Khách quan mời đi theo ta."
Hắn dẫn theo Mạnh Tụ tiến vào một gian phòng nhỏ sau hậu đường, đó là thương khố chứa trà, trong phòng nồng nặc hương trà, Mạnh Tụ mới vừa vào không lâu thì rèm cửa được kéo lên, lại có người tiến đến, người đến đầu trắng xóa, hai mắt lấp lánh có thần, chính là Dịch tiên sinh.