Tình Thế Hiểm Nghèo Chương 1


Chương 1
KAT LUÔN THÍCH PHÁ LUẬT.

Đừng nói chuyện với người lạ.

Thế mà, cô ấy đã nói chuyện với rất nhiều kẻ lạ mặt tối nay. Thậm chí, còn nhảy với một vài người trong số họ. Nếu bạn có thể gọi cái cách mà tụi dở hơi đó di chuyển là nhảy. Hậu quả thật thê thảm và đáng sợ, một ngón chân bị giẫm bẹp, bởi thói lịch sự của một kẻ dở hơi trong chiếc áo sơ mi đỏ sẫm.

 

Đừng có điên khùng mà trộn lẫn các


thức uống vào nhau.

Vậy bạn sẽ giải thích thế nào về món trà Xứ Đảo, về cơ bản là trộn đủ các thứ vào nhau và nuốt cạn? Cô ấy đã uống ba ly như thế đêm nay. Thêm cả vài hớp bia hương phúc bồn tử và rượu Tequila Mêhicô, cả thứ cần sa mà một gã mặc áo kiểu bowling đã đưa cho cô ấy. Chưa kể đến... thật khó nhớ. Gì cũng được.

 

Đừng lái xe khi uống say.

Ừ, kế hoạch vĩ đại. Đáng ra cô ấy phải làm gì đêm nay,


để một trong mấy kẻ dở hơi kia đưa cô về nhà trong chiếc Mustang ư?

 

Thật ra kế hoạch là Riana sẽ giới hạn mình trong hai ly mà thôi, và được chỉ định lái xe, để Kat và Bethie nhập bọn. Chỉ có Bethie và Riana lượn lờ, cặp kè với hai gã tóc vàng giả tạo trong những chiếc sơ mi nhái kiểu Brioni.  Trông như thể là huynh đệ của nhau - một kiểu của dân lướt ván ở Redondo.

Bọn tớ đang nghĩ, có lẽ sẽ đến tiệc tùng với Sean và Matt,
cười khúc khích, khúc khích. Nếu cậu thấy thích, có thể đi với bọn tớ đó Kat.

Đáng lẽ cô ấy phải nói gì nhỉ? Ở lại với tôi, tôi mới là kẻ dở hơi nhất này?

Thế nên, Kat mới loạng choạng bước ra khỏi hộp đêm Light My Fire vào lúc ba bốn giờ sáng để tìm chiếc xe.

Chúa ơi, sao trời tối thế nhỉ, vì chuyện quái quỷ gì mà họ không mở đèn bên ngoài chứ?

Vừa bước được ba bước thì một chiếc giày cao gót của Kat dính phải nhựa đường làm cô vấp ngã, suýt nữa thì trật mắt cá chân.

Không muốn vấp ngã, Kat cố gắng lấy lại thăng bằng.

Cũng may là nhờ phản xạ nhanh đấy, nữ siêu nhân ạ. Và cả những bài nhảy cô bị ép học nữa. Không phải là cô chưa bao giờ thừa nhận điều đó với mẹ mình, dù bà thường thúc ép cô làm những việc vớ vẩn mà bà nghĩ ra.

Mẹ và những luật lệ của bà ấy. Không được lười biếng sau ngày Quốc tế lao động. Điều đó thật hợp lí ởLos Angeles.

 

Thêm được hai bước thì một sợi mì Ý trên chiếc áo màu mận chín dát bạc rơi khỏi vai cô. Kat cứ để nó như thế, như thể một nụ hôn êm ái của sương đêm lên làn da trần mỏng manh.

Cảm thấy mình thật gợi cảm, Kat đưa tay phất hờ mái tóc, và chợt nhớ ra rằng mình vừa mới cắt, nên cũng chẳng còn bao nhiêu tóc để mà làm duyên nữa.

Mắt cô bắt đầu nhòe đi. Cô đã uống sạch bao nhiêu ly Xứ Đảo nhỉ? Có lẽ là bốn.

Hít một hơi thật sâu, Kat cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn. Rồi lại trở nên mụ mẫm. Và lại tỉnh táo. Như thể nắp máy ảnh cứ hết mở rồi đóng. Điên thật, có lẽ thứ cần sa ấy đang phát tán... chiếc Mustang đâu nhỉ... Kat bước nhanh hơn, rồi lại vấp ngã, và lần này phản xạ của nữ siêu nhân vẫn chưa đủ, nên cô chộp phải  thứ gì đấy - dường như là thành xe... nhưng không phải là chiếc Mustang, mà là một chiếc Honda hay một loại rác rưởi nào đấy... thế thì chiếc Mustang đâu?

Lẽ ra, với chỉ vài chiếc xe trong bãi như thế thì phải dễ dàng nhận ra chiếc Mustang. Nhưng màn đêm làm mọi thứ rối cả lên... những kẻ dở hơi làm chủ hộp đêm Light My Fire kia nghèo nàn đến mức không mua nổi vài cái bóng đèn, như kiểu chúng không đủ chỗ để nhét cái đám người trong câu lạc bộ vào, còn cả những kẻ gác cửa với mấy sợi dây thừng nữa nhưng chỉ để làm trò cười cho thiên hạ.

Những kẻ hèn hạ rẻ tiền. Như tất cả những gã đàn ông
khác vậy!

 

Ngoại trừ Royal. Bạn có tin được không, cuối cùng mẹ cũng gặp may sau một thời gian dài? Ai mà biết được bà già lại có thứ ấy chứ?

Kat cười lớn khi tưởng tượng ra cảnh đó. Có điều gì đấy bên trong mẹ.

Thật ra thì không hẳn thế, cứ mười phút Royal lại ở trong phòng tắm. Không phải điều đó có nghĩa là một kẻ quy phục hèn kém sao?

Kat lảo đảo trong bãi xe tối như mực. Trời tối đến nỗi cô không thể thấy cả hàng rào mắt xích bao quanh bãi đậu xe, hay những dãy nhà kho làm thành rào chắn dị hợm xung quanh.

Theo như trang web của câu lạc bộ thì đây làBrentwood. Có vẻ giống như một khu xô bồ, hôi hám của phía tâyLos Angeleshơn... À, kia rồi, chiếc Mustang ngốc nghếch.

Cô chạy vội về phía xe mình, tiếng giày cao gót kêu lộc cộc khi chạm phải những cục nhựa đường. Mỗi va chạm tạo nên những tiếng vọng nho nhỏ khiến cô nhớ tới lúc mình bảy tuổi, mẹ cô vẫn thường ép cô giậm gót xuống sàn.

Khi tới nơi, cô sờ soạng tìm chiếc chìa khóa trong ví. Tìm được rồi lại làm rơi mất chúng.

Cô nghe thấy tiếng lách cách khi chúng chạm đất, nhưng trời quá tối nên cũng chẳng biết chúng ở đâu. Uốn mình một cách khéo léo, một tay cô lảo đảo chống xuống đất, tay kia dò tìm.

Chẳng thấy đâu cả.

 

Trong tư thế ngồi xổm, cô đánh mùi thấy một thứ hóa chất nào đó, - xăng, như thể khi bạn đổ xăng và dù đã cố rửa tay rất nhiều lần nhưng vẫn không thể nào loại bỏ được thứ mùi dai dẳng đó.

Một vết rỉ nhiên liệu ư? Thế là quá đủ rồi đấy.

Trải qua sáu ngàn dặm thì chiếc xe chỉ toàn đem lại phiền toái cho cô mà thôi. Thoạt đầu, cô nghĩ nó thật tuyệt, nhưng rốt cuộc chỉ là một chiếc xe quèn và thôi không trả tiền nữa. Xin chào, Repo. Lại một lần nữa.

Chúng tôi chịu trách nhiệm về số tiền trả trước của cô, Katrina ạ. Tất cả những gì cô cần làm là ghi nhớ cứ vào ngày mười lăm mỗi...

Chùm chìa khóa quỷ quái ở đâu nhỉ? Cô gằn những ngón tay trên mặt đường. Một chiếc móng giả gãy rời làm cô phát khóc lên.

À, thấy rồi!

Chống chọi với đôi chân rã rời, cô chạm nhẹ vào điều khiển, ngồi phịch vào ghế tài xế và khởi động máy. Chiếc xe lùi lại, Kat đạp ga và đây rồi, nữ siêu nhân lao thẳng vào màn đêm tối mịt - à há, mở đèn pha lên thôi. Một cách chậm rãi, với kiểu quan tâm quá mức của một kẻ say khướt, Kat thả dốc, chạy qua khỏi lối ra, lùi lại, và chạy xuyên ra cửa. Theo hướng nam về phía đại lộCorinth, cô lướt xe tới Pico. Đại lộ hoàn toàn vắng vẻ và cô lao ra giữa con lộ. Cua quá gấp, lao qua bên kia đường, đi lệch hướng và cuối cùng cũng hướng chiếc xe vào đúng làn đường.

 

Kat đâm vào cột đèn đỏ ở Sepulveda.

Không có chiếc xe nào ở giao lộ. Không có tên cớm
nào cả.

Cô lại lao đi.

Hướng về phương Bắc, Kat cảm thấy thật tự do, như thể cả thành phố này - cả thế giới này là của mình vậy.

Giống như một kẻ nào đó đã thả vũ khí hạt nhân và cô là người sống sót cuối cùng.

Điều đó không tuyệt vời sao chứ? Cô có thể lái xe đếnBeverly Hills, vượt hằng hà sa số đèn đỏ, bước điệu đàng đến cửa hàng Tiffany và lấy bất cứ cái gì mà cô muốn.

Một hành tinh không một bóng người. Cô bật cười.

Cô băng quaSanta Monicavà Wilshire và cứ đi tiếp chođếnPass.Phía bên trái là đường 405, chỉ có chút ánh sáng leo lét của đèn chiếu hậu. Bên kia là ngọn đồi trải dài trong màn đêm không bóng trăng.

Không có ánh đèn nào trong những ngôi nhà trên đồi trị giá hàng triệu đô la của những kẻ giàu sụ đang say ngủ. Cũng là những kẻ đần độn mà cô thường đối mặt ở La Femme. Những người phụ nữ như mẹ, vờ như họ không hề nhăn nheo hay mập như heo.

Nghĩ về công việc khiến Kat căng thẳng, cô hít một hơi thật sâu, khiến cô ợ rõ to và kiệt sức, lái xe càng nhanh hơn.

Ở tốc độ như thế, cô có thể lao qua khỏi ngọn đồi và về nhà thật sớm. Cái đồ dở hơi ngu ngốc ở Van Nuys đó, nhưng cô đã nói với mọi người rằng đó là Sherman Oaks vì nó đang nằm ngay biên giới, và thật tình thì ai quan tâm đến điều đó?

Bất ngờ, mắt Kat bắt đầu nhắm lại và cô phải lắc mạnh để tự đánh thức mình. Đạp mạnh vào chân ga và chiếc xe lao vút đi.

Vèo... Đi nào cô gái!

Vài giây sau, chiếc Mustang bắt đầu rên rỉ rồi dừng lại. Cô cố gắng lái sang bên phải, dừng lại ở ngay ven đường. Cứ để chiếc xe nghỉ vài giây rồi thử lại vậy.

Nhưng không có gì khác, ngoại trừ những tiếng rên rỉ.

Thử thêm hai lần nữa, rồi lần thứ năm.

Khỉ thật!

Phải mất một lúc Kat mới tìm được công tắc bật đèn trong xe. Trong lúc đang loay hoay, cô làm đầu mình bị thương và choáng váng, cô nhìn thấy những thứ gì đó vàng vàng đang nhảy nhót trước mắt mình. Khi chúng biến đi, cô nhìn vào kim xăng.

"Chết tiệt thật! Sao lại thế được chứ", cô chửi thề - giống như giọng nói của bà mẹ đang cằn nhằn cô. Cô bịt tai lại và cố gắng suy nghĩ.

Trạm xăng gần nhất ở đâu nhỉ... chẳng có cái nào trong hàng dặm phía trước cả. Cô đấm thùm thụp vào bảng điều khiển, đến nỗi bị thương ở tay. Khóc lóc, ngồi bệt xuống, và kiệt sức.

Nhận ra ánh đèn xe đang rọi vào mình, cô tắt chúng đi.

Bây giờ thì sao nhỉ?

 

Gọi cho AAA! Sao mình lại không nghĩ ra chứ?

Cũng mất khá lâu, để cô tìm được điện thoại trong
ví của mình. Thậm chí, còn lâu hơn cả tìm danh thiếp
của AAA.

Nhìn ra số điện thoại miễn phí gọi đến của AAA cũng thật là khó khăn, dưới ánh đèn điện thoại leo lét. Những con số trở nên nhỏ tí và tay cô bắt đầu run rẩy.

Khi nhân viên trực điện thoại bắt máy, cô đọc số thẻ hội viên. Phải đọc đến hai lần vì mắt cô nhòe đi, nên thật khó mà phân biệt số 3 hay số 8.

Kat chờ máy trong giây lát thì người nhân viên quay lại, báo với cô rằng thẻ thành viên của cô đã hết thời hạn.

Kat nói "Làm gì có chuyện đó."

"Xin lỗi cô, nhưng cô đã ngưng sử dụng nó mười tám tháng qua rồi".

"Không thể nào có chuyện nực cười như thế".

"Tôi xin lỗi, nhưng -"

"Anh là cái quái gì chứ -"

"Thưa cô, chẳng có lí do gì để -"

"Không phải thì là cái quái gì" Kat tức tối rồi cúp máy ngay.

Bây giờ thì sao?

Suy nghĩ, suy nghĩ, và suy nghĩ - được rồi, kế hoạch B. Gọi cho Bethie. Mà nếu gặp phải chuyện gì nữa thì quả là
đen quá.

 

Điện thoại reo năm lần, trước khi giọng của Bethie cất lên từ máy trả lời tự động. Kat cúp máy. Điện thoại của cô đột nhiên tắt ngấm.

Nhấn nút bật/tắt nguồn cũng vô dụng.

Điều này làm cô mơ hồ nhớ đến một thứ gì đó mà cô đã phớt lờ bỏ qua. Sạc điện thoại trước khi ra khỏi nhà tối nay - làm thế quái nào cô có thể quên chuyện đó được chứ?

Bây giờ thì toàn bộ cơ thể Kat đang run lẩy bẩy, ngực ép sâu và đổ mồ hôi dữ dội.

Cô kiểm tra kĩ càng để đảm bảo rằng chiếc xe đã được khóa an toàn. Có lẽ, một gã tuần tra nào đấy sẽ tạt qua. Còn nếu có một chiếc xe khác thì sao nhỉ?

 

Đừng nói chuyện với người lạ.

Cô biết chọn điều gì, ngủ ở đây cả đêm chắc?

Cô gần như ngủ gục trước khi chiếc xe đầu tiên xuất hiện, chạy về phía cô, đèn pha làm cô giật mình.

Một chiếc Rang Rover hoành tráng, tốt đấy chứ.

Kat vẫy tay qua cửa sổ. Gã trai lái xe đến cạnh bên.

Vài phút sau, đèn pha của xe kia giúp cô nhìn rõ phía sau xe mình hơn. Rõ ràng là chiếc xe ấy dừng ngay cạnh
xe cô.

Mấy thứ linh tinh chất đống trong thùng xe phía sau, dưới một tấm vải bạt.

Kính xe được cuộn xuống.

Một gã Mêhicô trẻ tuổi. Một gã khác ngồi sau vô lăng.

Họ nhìn cô đùa cợt.

 

Gã hành khách bước ra. Nhỏ thó và luộm thuộm.

Kat trượt xuống ghế, và khi gã Mêhicô ghé sát nói gì đó qua cửa sổ, cô vờ như hắn không hề tồn tại.

Hắn đứng đó, cực kì giận dữ.

Kat cứ làm cho hắn nghĩ là cô như tàng hình và gã trai Mêhicô cuối cùng cũng quay về với cái thùng xe.

Phải mất đến năm phút sau chiếc xe tải mới biến đi trước khi cô có thể ngồi dậy và thở một cách bình thường. Nó làm ướt cả tất liền quần. Cuộn nó ra khỏi mông, xuống chân và vất ra ghế sau không thương tiếc. Ngay sau khi đồ lót được cởi ra xong, vận may quay trở lại với Kat.

Một chiếc Bentley!

Cóc cần mày nhé, đồ Range Rover chết tiệt!

Trông bộ lưới tản nhiệt kìa, to, đen và bóng nhoáng làm sao!

Và nó đang đi chậm lại.

Ôi trời, nếu đó là Clive thì sao?

Dù cho đó là Clive đi nữa, cô cũng có thể đối phó được, còn hơn là phải ngủ cả đêm ở đây.

Khi chiếc Bentley dừng phía trước, Kat mở cửa sổ, cố gắng nhìn xem ai đang ở trong xe.

Chiếc xe to màu đen có vẻ nhàn rỗi, lại lăn bánh.

Mẹ kiếp, thằng giàu có đê tiện!

Kat nhảy ngay ra khỏi chiếc Mustang, vẫy tay một cách cuồng nộ xen lẫn lo lắng.

Chiếc Bentley dừng lại, rồi lùi lại.

 

Kat cố tỏ ra mình vẫn ổn bằng một cái nhún vai và mỉm cười, chỉ vào chiếc xe.

Cửa sổ chiếc Bentley hạ xuống một cách từ tốn.

Chỉ có tài xế bên trong thôi.

Không phải là Clive, mà là một người phụ nữ!

Cảm ơn Chúa!

Kat chào hỏi bằng cái giọng ngọt ngào mà cô vẫn dùng khi ở La Femme.

"Cảm ơn rất nhiều vì cô đã dừng lại. Xe tôi hết xăng rồi, và nếu cô có thể cho tôi đi nhờ đến một nơi nào đó mà tôi có thể tìm một..."

"Ồ tất nhiên rồi", người phụ nữ nói. Một giọng khàn khàn, giống như nữ diễn viên mà mẹ vẫn thích, Lauren Lauren.... Hutton? Không, Bacall thì đúng hơn. Lauren Bacall đã cứu lấy cô!

Kat tiến đến gần chiếc Bentley.

Người phụ nữ mỉm cười với cô. Trông bà ấy có vẻ già hơn mẹ, tóc bạc, với đôi hoa tai to bản, trang điểm rất sang trọng trong bộ cánh bằng vải tuýt, một kiểu khăn choàng bằng tơ, màu hồng, trông có vẻ đắt, choàng qua vai bà một cách giản dị và hài hòa với những món đồ thượng hạng kia.

Kiểu mà mẹ vẫn hay cố tỏ ra như thế.

"Thưa bà, tôi thật sự rất biết ơn bà vì điều này", Kat nói, bỗng nhiên lại muốn người này là mẹ của cô.

"Vào đi cô gái", người phụ nữ lên tiếng. "Chúng ta sẽ đi tìm một ít nhiên liệu nhé" .


Nhiên liệu - theo cách dùng từ này, ắt hẳn bà ta là người
Anh rồi.

Một bà quý tộc đồng bóng trên một chiếc Bentley đồng bóng không kém.

Kat bước lên xe, cười rạng rỡ. Cái bắt đầu như thể là một đêm chết tiệt hóa ra lại là một câu chuyện đầy thú
vị đây.

Khi chiếc Bentley lướt nhẹ đi, Kat cảm ơn người phụ nữ một lần nữa.

Người phụ nữ gật đầu và mở rađiô lên. Nhạc cổ điển - Chúa ơi, âm thanh mới tuyệt làm sao, hệt như trong một buổi hòa nhạc.

"Nếu tôi có thể trả cho bà bằng cách nào đó..."

"Không cần thiết đâu cô gái".

Một người phụ nữ cao lớn, với những ngón tay cứng cáp, đầy nữ trang.

Kat nói, "Xe của bà thật tuyệt quá!"

Người phụ nữ mỉm cười và vặn âm thanh to hơn.

Kat ngồi ngả lưng ra sau và nhắm mắt lại. Nghĩ đến Riana và Bethie, với những cái áo nhái hàng hiệu.

Kể lại chuyện này chắc là thú lắm đây.

Chiếc Bentley lướt êm đến Pass. Chỗ ngồi êm ái, rượu, thuốc phiện, và viên adrenalin kéo Kat vào giấc ngủ gần như hôn mê.

Cô ngáy rõ to khi chiếc xe quẹo cua và lên đồi một cách êm ái.

Hướng về một nơi đen tối và lạnh lẽo. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83570


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận