Nội thất bên trong xe đẹp và đắt tiền, ghế ngồi bọc toàn da là da.
Trông có vẻ như là một Câu lạc bộ tư nhân ởMayfair.
Nội thất của chiếc Bentley là những đường ống trắng viền đen, nên rất dễ nhận ra những vết ố. Chỗ vấy bẩn bị tình nghi là một vết nhơ khoảng chừng ba xăng-ti-mét, bên phải ghế tài xế. Kéo dần xuống về phía đường viền, ở điểm cuối cùng thì có vẻ nhạt hơn. Có lẽ nó chảy xuống, hoặc là ai đó đã chùi nó theo cách đó.
Tôi đoán đó có thể là sốt cà chua, nhưng tôi lại cá đó là hemoglobin trong huyết thanh.
Milolên tiếng "Cũng không ấn tượng lắm."
Sean nói "Có thể còn nhiều chi tiết khác, nhưng với tấm thảm màu đen này thì rất khó để nhận ra bất cứ cái gì mà không xem xét cận cảnh một cách kĩ lưỡng"
"Kiểm tra cốp xe chưa?"
"Tôi đã bật nó lên và xem kĩ rồi. Có vẻ như chưa từng có cái gì trong đó cả. Ý tôi là có vẻ thế. Có vài chiếc dù vẫn còn được cột lại và treo lên. Người chủ nói chúng là cả một sự chọn lọc đắt tiền, tám trăm đô chứ không ít, mà chưa dùng được một lần nào."
Milođeo bao tay vào, cúi người vào trong, đầu rất gần với vết nhơ nhưng không chạm vào. Xem xét kĩ lưỡng và đưa mũi ngửi, anh kiểm tra cái thảm, bản lề cửa, và một dàn ly được trưng bày hết sức bắt mắt. Khi mở cánh cửa hậu ra,Milonói "Chiếc xe có vẻ mới."
"Nó được một năm tuổi rồi."
"Theo đồng hồ thì đã đi được ba ngàn dặm. Hình như không chỉ có những chiếc dù là chưa hề được dùng tới."
"Ông ấy còn có một chiếc Lexus" Sean cho biết. Nó ít phô trương và đáng tin cậy hơn"
Miloxem xét vết bẩn một lần nữa. "Trông giống như máu nhưng tôi không thấy có va chạm nào ở đây cả, dù ở tốc độ cao hay thấp. Một kẻ phá phách nào đó, có lẽ một đứa trẻ hàng xóm đã ngồi vào đây, lén lái xe đi chơi và vô tình bị va quệt vào chỗ nào đấy. Chiếc xe được đưa ra từ gara phải không?"
"Từ con đường dẫn vào nhà đấy chứ!"
"Trông bánh xe như thế, chủ xe không khóa à?"
"Tôi đoán là không"
"Chìa khóa vẫn còn ghim trong ổ hả??"
"Người chủ bảo là không. Tôi định hỏi thêm nhưng ông ấy phải vào trong và gọi điện thoại."
Milo nói "Có lẽ nó được cố tình ghim lại như thế, không ai muốn làm kẻ ngu ngốc cả. Tăng ga lên theo cái cách gây chú ý như thế cho thấy sự bốc đồng và còn non kinh nghiệm. Nó phù hợp với một kẻ nghiền nhạc rock
"Nghe hợp lí."
Anh quay sang Sean. "Nếu đây là một vụ nghiêm trọng, tôi sẽ đi thu thập các thứ quanh đây, bắt đầu từ bãi rác, tìm xem nhà nào có mấy đứa tuổi thiếu niên có vấn đề về hành vi. Nhưng đó là một giả thiết to tát đấy."
Sean nói "Vậy thì tôi không nên theo đuổi vụ này"
"Người chủ buộc anh theo đuổi vụ này sao?"
"Ông ta chột dạ khi thấy vết máu, nhưng bảo là không muốn làm lớn chuyện vì cũng chẳng có thiệt hại gì."
"Nếu là tôi, Sean, tôi sẽ bảo ông ta nhờ tới dịch vụ Meguiar."
"Cái gì thế?"
"Dịch vụ lau dọn thượng hạng."
"Được thôi, tôi khá rành vụ đó" Sean nói.
"Chúc một ngày vui vẻ nhé."
Khi chúng tôi hướng về phíaSeville, cánh cửa vào căn nhà màu vani chợt mở và một người đàn ông hối hả chạy ra.
Người đàn ông đó độ chừng ba mươi chín đến bốn mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, chân tay lòng thòng, mái tóc húi cua màu nâu xám dần về thái dương, đeo cặp mắt kiếng hình ovan. Ông ta mặc một chiếc sơ mi màu xám, quần ống rộng bằng nhung màu xanh dương, đôi giày nâu và không mang vớ. Cặp mắt kiếng đậu trên một cái mũi thẳng và nhỏ thó. Đôi môi mím chặt và co lại như thể ai đó đang siết chặt lấy má ông.
Trung úy?" Đi lướt qua Sean, ông ta hướng về phía chúng tôi, lướt mắt qua cái áo sơ mi củaMilo, rồi đến chiếc áo khoác đen và quần jean của tôi. Liếc nhìn qua cặp kính, cố gắng tìm xem ai là người chịu trách nhiệm vụ này.
"MiloSturgis"
Bàn tay với những ngón dài đưa ra. ""Tôi là Nick Heubel."
"Rất vui được gặp sếp."
Heubel móc một ngón tay vào chiếc Bentley. "Kì lạ hả? Tôi đã nói với Thám tử Binchy rằng, tôi không muốn làm ầm ĩ chuyện này, nhưng giờ tôi đã nghĩ lại. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái gã tệ hại đó là người sống quanh đây và không chỉ đơn thuần là kẻ kích động rẻ tiền?"
"Giống kẻ phá hoại tài sản đắt tiền hơn."Milonói.
Heubel mỉm cười. "Tôi mua nó trong lúc ngẫu hứng, bốc đồng. Cứ lái nó một tuần đi, rồi anh sẽ nhận ra nó chỉ là một chiếc xe bình thường và anh đã bị đánh lừa tệ hại thế nào. Dù sao đi nữa, cái mà tôi quan tâm là chuyện gì sẽ xảy ra nếu một vài đứa tội phạm thanh thiếu niên chống đối xã hội đang lởn vởn quanh đây và màn trộm xe chỉ là sự
khởi đầu?"
"Về cái gì, ông Heubel?"
"Lấy bất cứ cái gì hắn muốn." Đằng sau cặp kính cận, đôi mắt màu nâu nhạt của Heubel ánh lên sự lanh lợi của một người nhanh nhạy.
Milonói, "Ông lo là hắn ta có thể trở lại và làm gì
khác à."
"Tôi không gọi đó là nỗi lo lắng", Heubel nói. "Giống như là... tôi đoán là tôi thực sự lo lắng. Rành rành là thế mà, chỉ việc đột kích vào và lái xe đi."
"Theo ông thì việc này xảy ra vào lúc nào?"
"Tôi có nói với thám tử Binchy có thể là vào khoảng mười một giờ đêm - là khi tôi về đến nhà hoặc sáng nay, khi tôi ra khỏi nhà và phát hiện nó đã biến mất. Tôi đang trên đường đến siêu thị Country để mua thức ăn sáng. Trong một lúc, tôi cũng thắc mắc không biết mình có đậu nó trong gara hay không, nhưng tôi biết là không thể có chuyện đó vì tôi có một chiếc xe nữa vẫn còn đó và phần còn lại của gara thì chất đầy các thứ khác" Ánh mắt ông ta đảo quanh. "Biến mất tăm. Tôi không thể nào tin được."
"Sáng nay ông ra khỏi nhà lúc mấy giờ thế, thưa ông?"
"7 giờ 45 phút. Nếu ông muốn tôi khoanh vùng lại, thì tôi đoán là nó xảy ra sau năm giờ sáng, vì lúc đó tôi đã thức và ở trong phòng làm việc phía trước nhà, nên tôi nghĩ là tôi có thể nghe thấy gì đó. Dù là không chắc lắm. Nhưng có một thứ mà tôi có thể khẳng định chắc chắn, đó là mình sẽ không dễ dàng bỏ qua tiếng động cơ xe lúc đề máy được."
"Năm giờ sáng à?"Milolưu ý. "Ông thức dậy sớm đấy!"
"Tôi muốn chuẩn bị thật tốt cho thị trường khi chúng mở cửa ởNew York. Thỉnh thoảng, khi tôi đang theo dõi thị trường tiền tệ thế giới, tôi thậm chí còn dậy sớm hơn thế."
"Ông kinh doanh chứng khoán à?"
"Chỉ sơ sơ về hàng hóa thôi. Sáng nay chẳng có gì hấp dẫn tôi cả, nên tôi ăn sáng rồi thực hiện vài cú điện thoại."
"Chắc hẳn phải thành công lắm!"
Heubel nhún vai và gãi đầu. "Một người lao động trung thực. Dù sao đi nữa, tôi cũng khai báo chuyện này, lúc nhận được phản hồi từ thám tử Binchy, tôi đã tìm thấy nó."
"Ngay khu vực lân cận?",Milonói.
"Cách ba dãy nhà về hướng Tây, ở Villa Entrada."
"Có lí do đặc biệt nào khiến ông đến đó không?"
Heubel trông có vẻ bối rối.
Milo nói, "Ông có biết gì về mấy đứa tội phạm vị thành niên sống ở Villa Entrada, có khả năng gây ra những chuyện thế này không?"
"Ồ" Heubel lên tiếng. "Không, không hề. Tôi chỉ chạy xe ngang qua thôi, thậm chí còn không thể nói cho ông biết tại sao tôi lại làm thế nữa, vì tôi thực sự cũng chẳng hi vọng gì lắm. Có lẽ chỉ là làm một cái gì đó - ông hiểu chứ? Cố gắng lấy lại khả năng kiểm soát?"
"Tôi hiểu mà, thưa ông."
"Nếu anh muốn tôi đặt cược, thì tôi cá là nó nằm đâu đó ở phía Đông Los Angeles, hay Watts, hay trên một chiếc xe tải hàng đến Tijuana. Anh không tưởng tượng được tôi ngạc nhiên thế nào khi tôi phát hiện ra nó đâu, ai đó đậu xe ngay bên lề đường, chìa khóa vẫn còn trong ổ."
"Nhắc tới mấy cái chìa khóa," Milo nói. "Làm thế nào -"
"Tôi biết, tôi biết, ngu ngốc", Heubel nói. "Chìa chính vẫn còn nằm trong tủ kéo của tôi, nhưng ai biết được là ai đó có thể tìm thấy một cái khác?"
"Chìa dự phòng chăng?"
"Tôi giữ chìa dự phòng trong bánh xe rất cẩn thận,
phòng khi chìa chính bị mất." Heubel đỏ mặt bối rối. "Tôi ngốc quá nhỉ?"
"Ai mà biết nó được cất ở đó?"
"Vấn đề là ở đây đấy," Heubel nói. "Không ai cả. Tôi đã cẩn thận đến mức khi đi rửa xe, tôi đã lấy nó ra. Chắc là tôi vẫn chưa đủ thận trọng. Có lẽ, ai đó chạy xe ngang qua và nhìn thấy tôi lấy nó ra. Tin tôi đi, bị một vố thế này tôi biết rút kinh nghiệm mà."
"Mọi việc đều trôi chảy"Milonói.
"Chắc chắn rồi. Nhưng cái vết máu đó thật là phiền toái, đúng không nào, Trung úy? Mãi đến khi về đến nhà tôi mới để ý thấy nó." Ông ta nháy mắt. "Rắc rối là ở chỗ đó, phải không?"
"Có thể, thưa ông, nhưng thậm chí ngay cả khi sự thật là như thế, thì cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy có bạo lực ở đây cả."
"Ý ông là sao?"
"Thật sự là không có nhiều máu dính trên ghế, nếu có bạo lực thì thông thường ông sẽ thấy cái mà chúng tôi gọi là sự vương vãi do va chạm - chảy nhỏ giọt xịt, hay những đốm khá lớn. Còn vết bẩn này trông giống như ai đó lau một vết cắt trên ghế da hơn."
"Tôi hiểu", Heubel nói. "Nhưng tôi vẫn nghĩ ai đó đã chảy máu và người đó không phải là tôi."
"Ông có chắc về điều đó không, thưa ông?"
"Một trăm phần trăm. Điều đầu tiên mà tôi làm là đi vào trong và kiểm tra lại chân mình - có lẽ là tôi bị muỗi cắn và không cảm nhận thấy. Mà cũng không thể thấm cả máu qua ống quần được - tôi mặc quần jean rất dày - hiệu Diesels dành cho mùa đông, chúng chắc kinh khủng." Heubel vỗ chát vào đùi mình. "Tôi đã kiểm tra chân mình cả trước và sau, thậm chí soi cả gương nữa. Chẳng có gì."
"Ông nỗ lực nhiều đấy chứ",Milonói.
"Tôi hơi run rẩy một chút, Trung úy à. Thứ nhất là chiếc xe bị cuỗm mất ngay trên lối đi vào nhà, sau đó tôi tìm thấy nó, rồi lại có vết máu! Tôi đoán là khi ông làm xét nghiệm ADN mà chẳng thấy có dấu hiệu phạm tội, tôi có thể sẽ cho chuyện này qua đi."
"Chẳng có lí do gì để phải xét nghiệm ADN cả."
"Không ư?", Heubel nói. "Tôi nghe nói công nghệ bây giờ tốt hơn thời O.J (cầu thủ bóng chày, phạm tội giết vợ nhưng không có bằng chứng) nhiều rồi. Tất cả những cách kiểm tra mới này, chúng ta có thể có kết quả nhanh chóng."Milo liếc nhìn Sean.
Sean nói, "Nhanh hơn, nhưng vẫn rất mất thời gian, thưa ông. Và xét nghiệm ADN là một quá trình thực sự rất tốn kém."
"À", Heubel nói. "Điều này không nằm trong danh mục ưu tiên của các anh rồi."
"Không phải là chúng tôi không coi trọng trường hợp
của ông- "
"Cơn sốc",Milonói. "Cảm giác xung đột bạo lực."
"Đúng rồi đấy", Heubel nói. "Nhưng vấn đề chính là anh sẽ nói gì đây nếu hắn ta vẫn còn lởn vởn ngoài kia và âm mưu gì đó?"
Milođưa cho ông ta cái mà anh ta gọi là Bài giảng kiểm soát thiệt hại về mặt pháp lý.
Sự cần thiết ngày càng tăng sau hàng tuần phát sóng chương trình chuyện cổ tích.
Vấn đề chính là: Những thủ thuật pháp y trông có vẻ như kỳ diệu lắm, nhưng chỉ để mọi người xem giải trí, vì chỉ lý giải được mười phần trăm trong số các vụ án. Bế tắc trong kiểm tra ADN ở Bộ Tư pháp nghiêm trọng đến nỗi phòng thí nghiệm này phải hợp đồng với một phòng thí nghiệm ở New Jersey vì công việc đã quá tải, và bản sao dự phòng tệ đến nỗi chỉ còn phân tích ra được dấu hiệu của giết người và xâm phạm tình dục."
"Thậm chí là với những vụ án nghiêm trọng, ông Heubel à, thì cũng phải mất hàng tháng đấy."
"Ồ. Thế thì làm cách nào giải quyết được mấy vụ phạm tội chứ, Trung úy?"
Milomỉm cười. "Chúng tôi cứ tìm hiểu linh tinh, và thỉnh thoảng thì gặp may mắn."
"Tôi xin lỗi, tôi không có ý - mười phần trăm, chỉ thế
thôi sao?"
"Ở mức tốt nhất"
"Được rồi, tôi nghe ông... Chỉ là một ai đó sống quanh đây với một niềm tin rằng anh ta có thể được cách ly, một cách tương đối - nhưng tôi cho rằng sự cách ly đó cũng chỉ là tưởng tượng."
"Khu vực này an toàn đấy, thưa ông. Một trong những khu an toàn nhất trong địa bàn."Milogiữ lại chút bí mật kinh khủng của khu Westside: Bạo lực trong những khu vực sang trọng này thì rất hiếm, nhưng những vụ trộm, bao gồm cả những vụ trộm ôtô nghiêm trọng, thì không. Cứ hễ có ai đó bắt giữ kẻ trộm thì y như rằng đều nói. - "Thế mới thú vị chứ."
Nicholas Heubel nói "Vì vậy, tốt hơn hết tôi chỉ việc bình tĩnh lại và xem như nó chưa hề xảy ra."
"Để tôi nói cho ông nghe, thưa ông. Nếu thám tử Binchy có thời gian, ông ta có thể gọi trợ giúp kĩ thuật và chùi chỗ ấy đi, ít nhất là cũng để xác minh rằng đó là vết máu. Nếu các chuyên gia về hiện trường tội phạm có thời gian, họ cũng sẽ điều tra toàn bộ phần còn lại của cái xe. Nếu đó là điều ông mong muốn."
"Thế điều họ muốn tìm thấy là gì?"
"Nhiều máu hơn, bất cứ biểu hiện nào bất thường. Có lẽ cần thêm chút thời gian."
"Vậy có thể là tôi sẽ không nhìn thấy cái xe này trong vài ngày à"
"Có thể lắm chứ"
"À", ông Heubel nói "Tôi chẳng thấy gì thêm cả -" và nở một nụ cười thảm hại. "Tôi đã tìm kiếm bằng đèn pin khắp nơi. Chắc cũng làm các thứ rối tung lên cả rồi."
"Thế ông có hút bụi cho cái xe không, thưa ông?"
"Chưa, nhưng các dấu vân tay của tôi -"
"Vân tay của ông sẽ hiện đầy lên cả chiếc xe vì ông là tài xế. Nếu ông chưa hút bụi thì những vết bẩn hay một sợi vải nào đấy chẳng hạn, có thể sẽ được tìm thấy."
Heubel đưa một ngón tay xuống chiếc kính đang đeo để nâng nó lên. "Mười phần trăm à? Tôi cược chín mươi. Chắc tôi không còn là mình nữa rồi."
"Đó là lí do tại sao chúng tôi ở đây, thưa ông. Ông có muốn thám tử Binchy gọi hỗ trợ kĩ thuật không?"
"Thế họ có cần gỡ cái bản lề cửa ra không?"
"Không đâu. Họ sẽ dùng mẫu xét nghiệm, có thể sẽ làm một vài động tác khám xét sơ lược, thấm ướt mọi thứ họ có trong dung dịch nước muối, cho chúng vào những chất xúc tác khác nhau - những hóa chất phản ứng với các chất lỏng trong cơ thể con người. Họ có thể làm các phân tích ngay tại hiện trường để phát hiện ra những protein có trong cơ thể người, và nếu đó là máu, sẽ được phân loại là ABO. Nói thì chỉ vài phút nhưng chờ các kĩ thuật viên làm việc có thể mất rất nhiều thời gian, có lẽ là nhiều ngày liền, nên tốt nhất là ông không nên lái xe. Trong thời gian này, thám tử Binchy có thể lấy thêm thông tin từ phía ông và viết bản tường thuật toàn bộ sự việc để lưu lại hồ sơ."
Sean đá chân này sang chân kia.
Heubel nói "Tôi còn một chiếc khác nữa. Để tôi nghĩ xem."
"Do ông lựa chọn cả thôi."
"Thật vui vì được lựa chọn," Heubel nói. "Hay là ảo tưởng như thế"
Khi lái xe đi, tôi nói "Một bản tường thuật hoàn chỉnh ư? Nó là cái gì chứ, hình phạt cho Sean vì đã làm mất thời gian của anh à?"
"Tôi không phải là người nhỏ nhặt như thế."
"Định trả đũa bằng cách đè anh ta xuống và cuỗm lấy trò game boy của anh ta ư?"
Anh cười. "Tôi chỉ trả đũa bằng cách đá vào mông anh ta mấy cái thôi. Những người như Heubel có lẽ chỉ biết đến thị trường. Điều cuối cùng tôi cần - và điều cuối cùng Sean cần - là một buổi nói chuyện vớ vẩn về chuyện vì sao mà cảnh sát cóc thèm quan tâm."
"À," tôi nói. "Anh đang bênh vực thằng nhóc tân binh này thôi mà."
"Đó là điều chú Milo làm"
"Ai mà biết được," tôi nói. "Vết bẩn ấy có thể sẽ còn dẫn chúng ta đến nhiều khám phá thú vị." Anh xoay đầu về phía tôi. "Nhân nhượng kẻ giàu có là một chuyện, Alex. Gọi hồn những con ma cà rồng không biết thuộc thời đại nào, lảng vảng quanh đường phố Brentwoodđánh động khiến
chúng ra tay tàn sát những người sống bên đường, lại là chuyện khác."
"Loài ma ca rồng đầu tiên Mansonites thường lang thang trên những ngọn đồiBeverly, còn loài Los Felizb thì hút máu tất cả những kẻ giàu có."
"Đây là một vụ trộm xe mà chiếc xe không hề bị hư hại gì, gây ra bởi một kẻ chỉ muốn lấy xe để dạo chơi mà lại chu đáo đến mức đậu xe ở nơi mà chủ xe có khả năng tìm thấy
nó nhất."
"Biết rồi mà," tôi nói.
Anh ta đáp trả "Đừng có nói cái giọng đó với tôi, chàng trai trẻ ạ."