Tình Thế Hiểm Nghèo Chương 4


Chương 4
Suy Đoán

Nếu Sean gọi cho đội kĩ thuật viên hiện trường để khám xét chiếc Bentley thì chẳng bao giờ anh ta choMilobiết.

Trong vòng một tuần ấy, không có thêm một vụ giết người nào ở Tây Los Angelesnữa. Nguyền rủa bất cứ một nhân tố tâm lí - kinh tế - xã hội nào gây ra một mùa thu yên bình như thế, Milođến sở làm để giải quyết một vài việc tồn đọng. Mấy quyển sách về những vụ giết người anh tìm lại biến mất hay sơ sài đến mức vô dụng, khiến anh lâm vào
bế tắc.

Vào ngày thứ tám trở lại với công việc, tôi gọi hỏi thăm xem anh thế nào? Đội trưởng của anh vừa mới thông báo một chỉ thị từ văn phòng cảnh sát trưởng. Một kẻ phạm tội cưỡng hiếp và giết người với cái tên Cozman "Cuz" Jackson, đang chờ án tử hình ở Texas, đang mong thoát chết bằng cách thú tội giết người và hứa sẽ tìm ra chính xác chỗ đã chôn nạn nhân.

Trước khi bangTexasđồng ý điều tra, họ muốn cảnh sát địa phương đưa ra một vài nhận định thực tế.

 

Cuz Jackson khai rằng nạn nhân ở California là Antonie Beverly, một bé trai mười lăm tuổi từ Nam Los Angeles, người đã biến mất khỏi thành phố Culver cách đây mười sáu năm, trong khi đang giao báo cho các gia đình. Jackson cũng sống gần đó vào thời gian ấy, ở Venice, và làm việc lặt vặt trong một trại động vật ở Westchester, cách tuyến đường Antonie thường giao báo mười dặm.

Không có một dữ liệu nào vềBeverlytrong trung tâm dữ liệu cả. Cấp trên muốnMilotìm kiếm thông tin ở khu vực Tây Los Angeles, và nếu tìm thấy thì tìm cách liên lạc lại với các nhân chứng.

Mãi cho đến giờ anh vẫn chưa tìm được gì cả. Anh nói "Tới lúc phải trừng trị thẳng tay cái thói quan liêu ở Satan rồi. Để tôi nói anh nghe chuyện này là thế nào nhé: Thông thường thì mấy gã bên phòng trọng án sẽ lo vụ này, nhưng họ chỉ thích những vụ có khả năng phô trương thanh thế hoặc nhiều tình tiết rõ ràng, mà vụ này chẳng có gì cả, nên họ mới đẩy qua cho bên TâyLos Angeles. Chỉ huy cho rằng, tôi hiện đang khao khát bất cứ công việc nào nên cứ đẩy cho tôi."

"À" tôi nói, "ít nhất là cũng có những yếu tố mới lạ khác thường mà."

"Cái nào chứ?"

"Một đội trưởng đáng thương hại."

"Phải đi thôi, Alex."

 

Đám mây xám lơ lửng trên đầu anh có vẻ như vẫn chưa tan đi được tí nào. Có lẽ nó đã vượt khỏi ngưỡng chịu đựng và thổn thức một nỗi đau.

Hoặc là sự xói mòn về mặt tinh thần sau hai thập kỉ đóng vai một thám tử đồng tính ở Sở cảnh sátLos Angeles. Quan niệm đó đã thay đổi, có lẽ ở mức thấp đến nỗi nó chẳng bao giờ được ghi nhận trong đầu anh là nó đã được cải thiện hơn. Vì là tân binh nên anh phải khổ sở che giấu những định hướng của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa thì sự thật vẫn hiện hữu, khiến anh nở một nụ cười ngớ ngẩn, thì thầm, và lộ rõ vẻ thù hằn trên gương mặt. Anh thôi không che giấu nữa, nhưng cũng không hẳn là phô trương. Lấy cái thư đáng ghét cũng phải mở tủ mất mấy lần. Tinh thần đồng đội trong đội trọng án đã không còn trong anh nữa, với những lời thầm thì sau lưng người khác và những sự chuyển đổi công tác theo yêu cầu.

Anh đã làm việc hết mình và xử lí được nhiều vụ án nhất trong cả phòng, bằng cách tự cô lập mình ở mức tối đa. Không chắc là nên làm gì với anh, phòng cảnh sát đã giao mấy vụ liên quan đến công dân tiến bộ và những lá thư cảm ơn từ gia đình nạn nhân làm anh càng khó có thời gian quấy rầy ai.

Rồi một vụ án mạng lúc xưa đưa anh quay lại những ngày còn là tân binh, bị tên cảnh sát trưởng soi mói từng chuyện bất cẩn nhỏ nhặt và cuối cùng là một thỏa thuận: đổi lại việc không công bố rộng rãi, anh sẽ được thăng chức thiếu úy, không phải làm những công việc văn phòng tẻ nhạt và tiếp tục giải quyết những vụ giết người.

Lê bước ra khỏi phòng thám tử, anh ẩn mình trong một văn phòng chỉ nhỏ bằng cái tủ áo, mà trước kia từng là một tủ chứa đồ, với một chiếc máy tính bướng bỉnh thỉnh thoảng có thể hỗ trợ cho những văn bản chưa được kiểm chứng, nếu không ai khác cần đến chúng, và làm nhiệm vụ của mình.

Điều đó có thể hiểu như thế này: Đừng có ngáng đường, xen vào chuyện của chúng tôi và chúng tôi sẽ bù đắp cho anh bằng thứ khác.

Nếu là một gã nào khác thì có lẽ đã khuất phục.Milođã sắp xếp một cách khéo léo văn phòng thứ hai gần một nhà hàng Ấn Độ và khép lại nhiều vụ bằng niềm tin của người mắc chứng khó tiêu. Ai cũng chiều chuộng theo cái sở thích duy nhất của anh: phàn nàn.

Tỉ lệ phá án của anh đã lọt vào mắt của viên cảnh sát trưởng mới, một người đàn ông bị ám ảnh bởi những tên tội phạm ma mãnh.

Một viên đội trưởng tên Raymonda Grant chẳng hề quan tâm ai đã ngủ với ai cả.

Milocó được một chiếc máy tính tốt hơn, thêm nhiều tính năng hỗ trợ và tiếp tục khả năng linh động trong công việc của mình.

Những thư mời tới những buổi tiệc của anh em trong phòng chẳng bao giờ xuất hiện trong hộp thư của anh, nhưng anh cũng chưa bao giờ là một người hướng ngoại, thích gặp gỡ mọi người, và cũng nhờ thế mà anh mới có thời gian cho Rick.

Nếu cuộc đời trở nên dễ dàng hơn, thì anh chẳng phải làm điều ấy.

Chẳng có gì phải nghi ngờ, khi gia đình Antonie Beverly xem vụ việc của con trai họ quan trọng như cái ngày cậu bé mất tích, nhưng sự bi quan của Milo cũng hoàn toàn có cơ sở: mười sáu năm là đủ dài để chôn vùi đi mọi chứng cứ và việc dùng mọi thủ đoạn để dựng lên lời thú tội như thể đó là một cái chết thông thường rồi cũng chẳng đi đến đâu.

Mặc dù thế, anh vẫn vui vẻ với công việc.

Hoặc có thể là bản thân tôi cũng đang lên kế hoạch cho mình vì năm nay công việc của tôi có tiến triển tốt. Nhiều vụ án về trẻ em đã thực sự đi theo hướng mà chúng nên như thế, khi mà cha mẹ chúng đã nỗ lực một cách chân thành không bao che cho chúng nữa, và các luật sư cũng đã cố gắng kìm chế tính khí bốc đồng của mình để không hủy hoại cuộc đời lũ trẻ. Thỉnh thoảng, những bản báo cáo của tôi còn nằm trên bàn của những vị quan tòa khôn ngoan - những người còn chịu khó dành thời gian đọc lấy chúng.

Tôi mơ đến một thế giới tốt đẹp và hiền hòa hơn, có lẽ đó là phản ứng với những sự tàn ác hiển hiện trước mắt.

Khi tôi lên tiếng về tính khả thi của nó với Robin, cô ấy mỉm cười và nói "Có thể là một trong những tác dụng phụ tích cực của hiệu ứng nhà kính. Chúng ta cứ đổ lỗi cho nó nếu có bất cứ cái gì tồi tệ xảy ra."

Tôi và cô ấy đã quay lại sau lần chia tay thứ hai trong mười năm qua. Chúng tôi sống trong căn nhà phía trên Beverly Glen mà cô ấy thiết kế và tôi cảm thấy như ở trong nhà mồ mỗi khi thiếu vắng nhau. Cô ấy đã nhận một vụ làm ăn trị giá hàng triệu đô từ một đại gia trong ngành công nghệ thông tin để xây dựng một nhóm tứ tấu gồm những nhạc cụ chạm khắc bằng tay - guitar, mandolin, mandola, mandocello - một dự án có thể chiếm gần hết thời gian trong năm của cô.

Trời ạ, cô ấy không hề nghĩ là nhân vật quyền lực này gần như không biết gì về thưởng thức âm nhạc và chẳng thèm biết đến dù chỉ là nửa nốt nhạc.

Con cá chép bơi trong hồ vừa mới cho ra đời mười hai con cá con xinh xắn, những trận mưa như trút làm cây cỏ trong vườn tươi tốt hẳn ra, và chúng tôi có chú chó thật sự mỉm cười: con chó Pháp một năm tuổi tên Blanche nhỏ nhắn, xinh xắn, êm ái và hiền lành vậy mà tôi đã từng định tặng nhiễm sắc thể của nó cho công tác nghiên cứu về sinh vật học.

Không phải ai cũng tìm hiểu về chủ đề này. Chó mà không cắn người thì chẳng còn gì để nói nữa.

Vào ngày thứ chín khiMiloquay lại công sở, ai đó đã bị cắn. - Nó xảy ra trên một trong những con đường mà chẳng bao giờ xảy ra chuyện như thế trước đây.

 

Vào lúc sáu giờ ba mươi hai phút của một ngày chủ nhật yên tĩnh ở phía Nam Westwood, nơi những căn nhà nhỏ bé xinh xắn chìm khuất sau chóp đỉnh của ngôi đền Mormon, trên đại lộ Santa Monica, một giáo viên đã nghỉ hưu bảy mươi ba tuổi tên Ella Mancusi, mở cửa căn nhà gỗ màu xanh lá mạ và bước bộ chừng ba mét để lấy báo sáng, và mặt - đối - mặt với một người đàn ông cùng một con dao.

Nhân chứng duy nhất, một nhân viên chuyên viết quảng cáo bị chứng mất ngủ tên Edward Moskow, đang uống cà phê và đọc báo trong phòng khách cách đó hai căn nhà về hướngNam. Tình cờ, anh ta nhìn ra cửa sổ, thấy người đàn ông đó đang đấm bà Ella Mancusi, và hoảng hốt cực độ khi nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi ngã gục trong một vũng máu.

Trước khi Moskow kịp đến bên bà Ella thì bà ấy đã chết và tên giết người đã kịp trốn thoát khỏi hiện trường.

Viên thanh tra về những vụ chết người bất thường đếm được chín vết thương do bị đâm, trong đó có bốn nhát chí mạng. Từ kích thước của những vết đâm, phỏng đoán sơ bộ tại hiện trường, phía điều tra nhận định rằng bà Ella đã bị đâm bởi một loại dao lưỡi đơn và rất sắc, loại mà những người đi săn thường dùng.

Miêu tả của Moskow về tên giết người là đáng chú ý nhất: một gã đàn ông cao lớn, tóc bạc, mặc bộ đồ tối màu và rộng thùng thình cùng với cái mũ lưỡi trai carô màu xanh dương.

 

"Theo loại mũ mà hắn đội, hắn là một ông già. Hắn tiến về phía chiếc xe một cách khó nhọc như kiểu những người già vẫn làm."

Chiếc xe vẫn nằm thảnh thơi trên lề, cửa tài xế mở toang, khi gã đàn ông đội nón giết nạn nhân. Khi đã hoàn thành, hắn chùi lưỡi dao vào ống quần, quay lại ghế tài xế và lái xe đi ở một tốc độ vừa phải."

Đôi mắt diều hâu của Moskow hướng về phía chiếc xe. - "Mercedes S600 đời cũ, màu đen, sáng bóng và sạch. Nếu không tính đến chiếc Maybach thì đó là chiếc xe bốn cửa thuộc hàng xịn đấy. Tôi chắc về điều đó vì tôi là một người đam mê xe hơi. Tôi chỉ nhớ một phần biển số xe thôi."

Một chữ cái, ba con số.Milođánh dấu lên chiếc xe trước khi đi khám xét hiện trường. Trước lúc anh ta gọi cho tôi thì một chuyện thú vị đã xảy ra.

"Được kéo lên từ khu cho thuê xe Prestige ởBeverly Hills, trả về trước khi họ mở cửa vào lúc chín giờ. Công ty thậm chí còn không biết rằng nó đã bị mất tích, mãi cho đến khi tôi gọi. Đồng hồ chỉ bốn mươi ba dặm."

"Thế khu đậu xe có khóa không?"

"Lẽ ra là có hàng rào chắn."

"Giết người lúc sáu giờ ba mươi, về lại chỗ cũ hai giờ rưỡi sau đó," tôi nói.

"Nói về việc quan trọng đi."

"Một chiếc xe sang trọng to kềnh màu đen tăng tốc rồi quay về," tôi nói.

 

Anh ta nghiêm nét mặt. "Ừ, thêm cái đó nữa."

"Sean vẫn theo sát vụ Bentley chứ?"

"Tất cả những gì ông Heubel được cho phép là một miếng gạc để chùi cái vết nhơ ấy đi, không có lấy một công nghệ nào cả. Sean thì có được bộ đồ nghề và tự làm lấy một mình. Máu người, nhóm O - dương tính. Nhưng đưa cái chiếc Bentley ấy vào cái mớ hỗn độn này thì hơi xa rồi đấy. Cũng chẳng có đột phá gì từ một ngàn lẻ một điều kì lạ đâu."

"Chúa không cho phép."

"Khi Chúa bận thì tôi làm cái việc bị ngăn cấm ấy đấy. Muốn xem hiện trường không?"

"Chắn chắn rồi."

"Hai mươi phút nữa gặp lại nhé."

Thi thể bà Ella Mancusi đã được đưa vào hầm mộ. Chỉ còn lại nền gạch và bãi cỏ loang lổ máu.

Tôi chẳng phải là chuyên gia gì nên việc xét đoán xem nạn nhân chết theo kiểu nào trên một bề mặt gồ ghề thế này quả là khó khăn, nhưng tôi cũng đã được chứng kiến nhiều vụ hàng năm trời nay để có thể đoán rằng, bà Ella đã bị đứt động mạch và chảy máu dần đến lúc chết.

Cơ thể người phụ nữ già nua hoàn toàn bất động khi lượng máu cạn kiệt, tim ngừng đập hẳn, và linh hồn bà ta cũng ra đi.

Milo, đứng trong tư thế nghiêm trang mà trước nay tôi chưa hề thấy, đang nói chuyện với Sean Binchy. Những lọn tóc đen bị thổi bay vào mặt và anh ta cố gạt chúng đi một cách bất lực. Có lẽ phải cần đến một cơn bão để có thể làm chuyển động được mấy sợi tóc cụt ngủn và chải keo cứng ngắc của Sean.

Tôi bước qua khỏi vũng máu.

Sean trông có vẻ nhợt nhạt. "Một người phụ nữ lớn tuổi - Một giáo viên."

Milonói, "Chiếc Bentley đang được đưa tới phòng thí nghiệm. Sean sẽ nói chuyện với ông Heubel về việc tự nguyện giao nộp chiếc Bentley để chúng ta phân tích kĩ càng hơn. Nếu ông Heubel không đồng ý, thì xem như chúng ta kém may mắn thật rồi."

Sean nói, "Có lẽ, nếu tôi nói với ông ta chuyện này, ông ta sẽ đồng ý thôi. Ông ấy trông có vẻ là một người tử


tế mà."

"Hoặc là ngược lại."

"Ý anh là sao?"

"Những kẻ giàu sang thường không ưa rắc rối." Milo
bỏ đi.

"Ừ, Loot, tôi vẫn thuộc biên chế GTA (Nhóm chuyên gia kỹ thuật bangGeorgia) mà."

"Muốn tôi nói chuyện với ai đó à?"

Sean liếm môi. "Tôi không chắc là Trung úy Escudo sẽ thấy xúc động và tôi sẽ cần anh ta cho việc đánh giá công việc của tôi."

Mắt Milo nheo lại. "Anh đang nói gì thế, Sean?"

 

Sean nhìn lại chỗ vết máu. "Nếu có thể làm bất cứ việc gì để giúp, tôi sẽ làm."

Tôi chờ Milo quát vào mặt Sean nhưngMilolại nói, "Để xem anh có thể làm được gì với ông Heubel, rồi chúng ta sẽ nói chuyện."

Sean chào tạm biệt và bước đi.

Tôi nói, "Anh ta kéo dài thời gian ngủ từ hồi nào thế?"

"Khi cấp bậc tăng lên."Miloquay sang căn nhà nhỏ màu xanh. "Có dấu hiệu gì bên trong không?"

"Một nạn nhân lớn tuổi, cùng một tên giết người, cũng kiểu giết chóc như thế, có lẽ là vì lí do cá nhân. Tôi sẽ kiểm tra bạn trai, chồng cũ, cả những sự rối rắm tình cảm đầy lãng mạn đã có dấu hiệu xấu đi nữa."

"Chuyện cãi nhau vặt vãnh của những tình nhân già hả? Nhân chứng nói rằng bà ta góa chồng và người thăm nom duy nhất là một gã trạc bốn mươi, mà ông ta cho là con trai của bà ấy. Các chuyên gia hàng đầu đang ở bên trong. Khi họ hoàn tất, tôi sẽ bắt đầu khai thác những vấn đề riêng tư của bà ấy."

Một người đàn ông bước ra khỏi căn nhà gỗ kiểu Tây Ban Nha, cách hai cánh cửa về hướng phía trên căn hộ. Dụi mắt thật kĩ càng, ông ta thôi không nhìn vết máu nữa.

"Anh ấy đấy," Milonói. "Sao anh không trò chuyện trong khi tôi xem xét mọi chuyện trong nhà diễn ra thế
nào rồi?"

 

Edward Moskow ở độ tuổi năm lăm - sáu mươi gì đấy, với bộ râu màu xám uốn quăn tít và cái trán hói. Chiếc áo sơ mi hiệu Swarthmore đã sờn ở cổ và kích cỡ thì thật là quá khổ. Ống quần kaki đã ngả vàng và cũng tiều tụy như đôi chân trần.

Tôi tự giới thiệu mình, bỏ qua phần chức vụ.

Moskow gật đầu.

Tôi nói, "Thật là kinh khủng khi nhìn thấy chúng."

"Tôi sẽ không bao giờ quên." Ông ta sờ trán. "Khắc axít ngay tại đây luôn đấy."

"Nếu ông có thể nhớ thêm điều gì..."

"Thằng già". Giọng ông ta nhỏ và khàn. "Không thể tin được. Tôi cứ nghĩ là ở tuổi ấy rồi thì còn lo sợ gì nữa chứ"

"Thường người ta hay nghĩ thế."

Ông ta nhìn tôi, như thể vừa mới nhận ra là chúng tôi đang nói chuyện với nhau. Tôi nói, "Đó gọi là hành vi bốc đồng của tội phạm. Cũng có thể gọi là ăn vụng mà không biết chùi mép."

Ông ta khẽ gật đầu.

"Moskow này, ông có thể đoán là người đàn ông đó độ bao nhiêu tuổi không?"

"Tôi chỉ thấy trong vài giây thôi." Gương mặt Moskow nhăn lại và bộ râu dựng đứng cả lên. "Lúc đó tôi chỉ chăm chăm nhìn vào vũ khí của hắn." Ông ta giơ tay lên, giả làm động tác chém xuống. "Tôi nghĩ hắn ta đang đánh bà Ella nên tôi chạy tới. Nhưng trước khi tôi kịp đến thì hắn đã quay lại xe và tôi nhìn thấy máu dưới chân bà Mancusi. Loang ra...tràn ngập...tôi chưa bao giờ thấy cái gì như thế cả...". Ông ta khẽ rùng mình.

"Còn vể tuổi tác -"

"À vâng, xin lỗi... Bảy mươi? Sáu lăm? Bảy lăm? Tôi thật tình không đoán được. Tất cả những gì tôi biết là hắn ta đi đứng hệt như một kẻ già nua. Không có chút sinh khí nào cả, chỉ đơ người ra. Như thể cả cơ thể ấy đang bị trói buộc lại vậy."

"Chậm chạp."

Ông ta suy nghĩ. "Hắn ta không chạy, nhưng cũng không phải là dừng lại. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là cái lưng của hắn đi về hướng chiếc xe. Tôi cho là hắn bước đi với tốc độ vừa phải. Bước đi bình thường, như thể vừa mới giao một món hàng hay cái gì đó, và không hề nhìn lại. Tôi la hét mà hắn xem như thể tôi không hề tồn tại vậy. Gã ấy thậm chí chẳng thèm quay lại nhìn, chỉ bước tiếp, lên xe, và lái đi. Đó là điều khiến tôi chú ý. Hắn ta cư xử thật bình thường quá."

"Cũng thường thôi."

Ông ta chỉnh lại một đoạn chỉ bị thừa ra nơi cổ áo.

Tôi nói. "Vậy là ông chưa hề thấy mặt hắn."

"Không. Thật điên hết sức. Tôi đã la hét như điên bằng tất cả sức lực của mình, hy vọng ai đó sẽ đến giúp, nhưng chẳng có ai cả." Ông ta nhìn lên khu nhà.

"Khu nhà ma.Los Angelestrong lành."

"Ông đã la hét như thế nào?"

 

"Ai mà nhớ được chứ...chắc là đại loại như "Dừng lại, thằng khốn!" Moskow giật mạnh chiếc áo đang mặc bằng ngón tay cái. "Bà Mancusi đang nằm ở đó, chìm trong vũng máu, còn tên khốn nạn ấy bước đi một cách ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi bắt đầu đi theo hắn ta, mà nghĩ lại thì thật là ngớ ngẩn. Nhưng anh không biết đâu, cùng lúc đó tôi nhìn thấy con dao và dừng lại ngay lập tức."

Nơi khóe mắt ông ta đầy nước.

"Sao ông nhìn thấy được con dao?"

"Hắn ta lau nó bằng ống quần trước. Phía trên đầu gối. Như thể đó là một việc hết sức bình thường và tự nhiên vậy."

"Rồi sao nữa?" tôi nói.

"Rồi hắn ta cho nó vào túi, lên xe và lái đi mất. Mọi việc chỉ diễn ra trong tích tắc."

"Chiếc xe vẫn nằm im."

"Tôi không nhớ rõ hắn ta có khởi động nó hay không, nhưng có lẽ là có. Chẳng nhớ là có tiếng động cơ nào không nhưng có lẽ lúc đó tôi phác họa ra điều đó. Xe ấy chạy
khá êm."

"Hắn ta đi lối nào?"

Ông ta chỉ hướngNam. "Vừa ngang qua nhà tôi."

Tôi biết khu này từ những ngày còn là sinh viên ở trường đại học, lang thang trên những con đường này để tìm lối đi tắt về căn nhà bé nhỏ tối tăm của mình ởOverland. "Nó hơi giống mê cung. Tất cả những con đường không có lối thoát ấy."

 

Moskow co cứng người lại. "Anh đang nghĩ là hắn ta ở gần đây à?"

"Không, nhưng có lẽ hắn đã chuẩn bị sẵn lối thoát."

"Tôi chẳng bao giờ thấy hắn quanh đây cả. Chiếc xe cũng thế. Đây chính xác không phải là lãnh địa của S600."

"Không có nhiều xe Mercedes Benz à?"

"Rất nhiều xe Mercedes Benz, nhưng không phải là
đời S600"

"Ông thật là rành về xe hơi đấy."

"Tôi sở hữu một vài chiếc do tôi tự sửa lấy." Ông ta cố nở một nụ cười gượng gạo. "Sở hữu một chiếc DeLorean. Đó là cả một trải nghiệm. Vậy, chúng ta đang nói về cái gì thế, một tên mafia ư?"

"Sao ông lại nói thế?"

"Chiếc xe hơi to lớn màu đen, kiểu giết người man rợ của một gã ở tuổi ấy. Điều tôi nghĩ đến là có lẽ hắn ta là một kẻ khủng bố già nua ai đó đã thuê." Ông ta kéo sợi chỉ bị lơi ra, vo ve nó bằng ngón cái và ngón trỏ. "Cái mũ ngu ngốc ấy."

"Liệu có bất cứ lí do nào khiến bà Mancusi dính líu đến một tên Mafia như thế không?" "Tôi chưa từng nghĩ như thế. Nhưng, ai lại có thể tưởng tượng ra điều ấy?"

"Ông thân với bà ấy đến mức nào?"

"Cũng không thân lắm đâu. Bà ta trầm tính, có vẻ tử tế đấy. Chúng tôi chỉ chào nhau, thế thôi."

 

"Thế bà ấy có mối liên hệ nào trong đời sống xã hội không?"

"Chỉ có cái gã mà tôi đã nói cho Trung úy nghe rồi đấy."

"Anh ta thường đến đó không?"

"Có lẽ hàng tháng, đó là lí do vì sao tôi cho rằng anh ta là con trai của bà ấy. Có thể còn thường xuyên hơn nữa, vì tôi cũng không thể nào cứ dán mắt vào nhà bà ta."

"Ông có biết gì hơn về anh ta không?"

"Khoảng bốn mươi, tóc vàng hoe, trông có vẻ nhếch nhác. Bây giờ nghĩ lại tôi mới nhớ, tôi chưa bao giờ thực sự thấy họ đi cùng nhau. Anh ta gõ cửa và bà ấy để anh ta vào. Khi anh ta đi, bà ấy cũng không ra tiễn gì cả."

"Thế việc đi lại của bà ấy có khó khăn không?"

"Ngược lại, khỏe mạnh và dẻo dai thì có."

"Ông có thể nói gì thêm về cái gã tóc vàng đó không?"

"Kiểu người thấp bé và rắn chắc, khi tôi nói nhếch nhác, ý tôi là anh ta có vẻ không quan tâm lắm đến ngoại hình của mình."

"Ông có nhớ được anh ta tên gì không?"

"Chẳng bao giờ nghe bà ấy kêu tên anh ta cả. Như tôi nói đó, chưa từng thấy họ thực sự bên nhau. Anh ta trông không vui vẻ gì lắm khi ở đây, nên có lẽ có gì căng thẳng giữa hai người. Lần cuối cùng anh ta ghé, cách đây một tháng hay ngần ấy, anh ta đứng bên ngoài, nói chuyện với bà Mancusi qua cánh cửa mở. Tôi nghĩ đó là bà ta, vì chẳng còn ai sống ở đó cả. Tôi không thể nghe được là họ đang nói gì, nhưng có vẻ như họ đang cãi nhau. Rồi hắn ta làm như thế này nè."

Vỗ đốp vào hông một cái, ông ta bẻ cong một chân và làm điệu bộ nhăn nhó.

"Nó hơi....kịch, hiểu ý tôi chứ? Nó có vẻ buồn cười, một gã đàn ông trưởng thành trông không có vẻ gì là người đồng tính, lại có kiểu mồi chài như thế. Nó khiến tôi ngạc nhiên vì chuyện đó thật là lạ. Đặc biệt là khi đang nói chuyện với mẹ của mình. Nếu bà ta là mẹ của hắn."

"Anh nghĩ là họ có thể đã cãi nhau?"

"Nghe này, tôi không có ý đem rắc rối đến cho ai cả," Moskow nói, "Vì ngôn ngữ cơ thể của anh ta mà thôi."

"Cái cách mà anh ta định vị chính mình - trông có
vẻ hơi..."

"Hung hăng?"

"Giống như tự vệ hơn," Moskow nói. "Như thể bà Mancusi nói điều gì đó mà hắn ta không muốn nghe."

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83575


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận