Bạch Sát nghiến răng nhìn tàn cuộc chưa nguội nửa chén trà mà sân miếu thổ thần đã có gần ba chục tiểu tốt U Minh Cung nằm phơi xác:
- Hảo thân thủ! Rất xứng với cái ngoại hiệu Thần Chưởng!
Trần Quang tiện tay bồi thêm một chưởng hướng về bọn mang mặt nạ quỷ đang khiếp đảm bên trái Văn Viễn. Bọn chúng con diều nhỏ bị trận cuồng phong hất tung đi xa. Kẻ chết kẻ bị thương rên la thảm thiết.
Văn Viễn trong lòng sợ hãi nhưng vẫn phải buột miệng khen thầm:
- Thật sự là tiên hạ thủ vi cường. Vị huynh đệ này áp đảo ngay từ đầu rất hay! Rõ ràng là kế sách vẹn toàn nhất!
Hắn đưa một chiếc còi lên miệng mà thổi. Lập tức bốn bên lại có mấy chục tên mang mặc nạ quỷ khác chạy vào trong sân miếu. Văn Viễn lúc này liền hiểu. Hai tên Hắc Bạch Song Sát ban đầu chỉ đem một tốp tiểu tốt làm mồi nhử để Trần Quang dốc sức quyết chiến. Đợi họ Trần tiêu hao bớt sinh lực mới tung thêm nhiều người vào trợ sức. Văn Viễn không ngờ bọn này lại tính toán cẩn thận, trong bụng liền lo lắng cho tính mạng của Trần Quang.
Bỗng nhiên có trận cười lảnh lót vang lên cắt ngang, Văn Viễn nghe trong gió mùi phấn son thượng hạng:
- Hai tên vô dụng các ngươi thật làm xấu mặt U Minh Cung. Chỉ một tên cũng không chế phục được. Ta xem phen này Cung Chủ xử các ngươi như thế nào!
Văn Viễn trố mắt nhìn một toán nữ nhân ăn vận vô cùng đài các xuất hiện trên sân miếu. Dẫn đầu là người nữ che mặt bằng vuông lụa trắng chỉ lộ ra đôi mắt sắc đẹp như họa. Văn Viễn thấy bọn nữ nhân theo sau nàng ta khuôn mặt đều xinh đẹp đoán chừng nàng ta hương sắc cũng khuynh quốc khuynh thành.
Hắc Sát thấy nữ nhân kia xuất hiện hừ nhạt:
- Đường Chủ Tâm Thanh Cung muốn giành phần với song sát bọn ta sao? Các ngươi đừng hòng trục lợi!
Nữ nhân che mặt dường như là Đường Chủ Tâm Thanh Cung đáp:
- Phận ai việc nấy! Bổn cung không có thói quen giật phần ăn kẻ khác. Ta chỉ muốn hỏi tên này một chuyện! Các ngươi muốn lập công thì cứ việc tự tiện!
Nàng ta quay sang Trần Quang mà nói:
- Ngươi là Thần Chưởng Ngọc Thủ Trần Quang?
- Không sai! Chính là Trần mỗ!
Nàng ta nhìn họ Trần một lượt rồi lại hỏi:
- Ta chỉ muốn biết Vô Tình Kiếm Hoàng Kỳ đang ở đâu?
Trần Quang thản nhiên:
- Ngươi tìm thúc của ta làm gì?
Lời vừa dứt, họ Trần liền thấy có ánh quang loang loáng trước mặt. Y vội nghiêng người sang một bên vừa né kịp mấy đạo kiếm quang lướt ngang hông. Trần Quang một thân tuyệt kỹ cũng phải giật mình trước kiếm chiêu mau lẹ của nàng Đường Chủ. Văn Viễn không biết võ công đứng ngoài quan sát càng kinh hãi. Ông mồ hôi tự nhiên ra lạnh lưng không nói được lời nào.
Đường Chủ Thanh Tâm Cung thu kiếm lại, nói:
- Ở đây chỉ có bổn cung mới có quyền hỏi. Ngươi chỉ được phép trả lời. Đã hiểu chưa?
Văn Viễn dầu căng mắt cũng nhìn không ra được nàng ta xuất thủ như thế nào. Ông dáo dác ngó nghiêng ngược xuôi vẫn không hiểu vị Đường Chủ Thanh Tâm Cung này dấu kiếm nơi đâu trên thân thể. Ông lẩm bẩm:
- Sao các nữ nhân ta gặp toàn là thích dùng kiếm để nói chuyện với người khác vậy? Thật đáng sợ! Xem ra chỉ có mỗi mình thần tiên bà bà của ta là hơn hết. Dầu có nổi giận thì cùng lắm chỉ đánh ta mấy bạt tai rồi thôi!
Trần Quang thấy thái độ thích chèn ép người của Đường Chủ Thanh Tâm Cung liền cau mày đáp:
- Các người muốn hỏi thì cứ hỏi! Còn trả lời hay không còn tùy vào bản sự các ngươi đến đâu!
Y vừa chưa dứt lời thì từ tay phải của Đường Chủ Thanh Tâm Cung đã có một ánh quang màu xanh nhạt phóng vút ra nhằm ngay trước ngực y. Chiêu trước chưa tới đã lại thấy hai luồng kiếm khí khác nối nhau một nhắm vào yết hầu một nhắm vào tim mà đâm theo sau. Trần Quang vội vàng vung tay trái lên. Ba chiêu kiếm chạm phải luồng khí quang màu tím từ tay họ Trần liền tiêu tan.
Sa tiểu thư từ trong xe lại nói vọng ra:
- Quả nhiên là Phong Xuân Kiếm Pháp, chiêu thức thần tốc mau lẹ như gió! Thì ra Tam Đường Chủ U Minh Cung quang lâm! Có phải Ngọc Diện Thiên Hồ Vương Tố Tâm đó không?
Vương Tố Tâm liếc đôi mắt ngọc nhìn sang cổ xe ngựa hừ nhẹ:
- Con bé nhiều chuyện!
Văn Viễn nghe được cái tên khẻ nhìn trộm dung mạo của vị Đường Chủ Tâm Thanh Cung ngẫm nghĩ:
- Cái tên thật đẹp nhất định phải là bậc thiên kiều bá mị, sao lại dùng lụa che đi nhan sắc của mình? Không biết thần tiên bà bà cũng hay thường che mặt thì thế nào? Giá ta có ngàn lượng vàng tất sẽ hỏi vị tiểu thư uyên thông mọi chuyện kia một phen!
Trần Quang lúc này mới hiểu thì ra Vương Tố Tâm giấu một thanh kiếm trong tay áo. Y bất giác nhủ thầm:
- Không xong rồi! nàng ta kiếm chiêu quá nhanh nhưng chỉ là kiếm chiêu thông thường nên sát thương chưa cao. Nếu đàng hoàng mà xuất kiếm ta nhất thời khó chống chọi được. Sự thể ra thế này chi bằng tránh được chuyện phiền phức nào thì hay chuyện đó! Bọn U Minh Cung kéo thêm nhân mã đến ta sẽ nguy khốn thật!
Sa tiểu thư từ trong xe lại vọng ra tiếng cười khúc khích tuy lời nói vừa đủ nghe nhưng dường như cốt yếu nói cho Trần Quang biết:
- Ngọc Diện Thiên Hồ đi đâu cũng mang theo Tâm Cung Nhị Kiếm. Sao không thấy hai nàng Thanh Tuyết, Thanh Vân. Nếu có đủ cả ba người cùng giáp công kiếm trận, thiên hạ ít kẻ thoát được!
Văn Viễn lờ mờ tiếng được tiếng mất nhưng cũng hiểu tình thế họ Trần nguy khốn. Ông trong lòng liền âu lo:
- Đuổi được bọn người trang viện họ Cao và họ Nhã lại đụng phải bọn U Minh Cung! Thật tình ta cũng không biết phải làm cách nào giải nguy cho vị huynh đệ kia!
Vương Tố Tâm nhìn họ Trần cười nhẹ mà nói:
- Ngươi tuy bản lĩnh rất khá nhưng đừng tự mãn. Bổn cung chỉ muốn biết tên Tiêu Hàn. Ngươi nói ra thì cứ tự nhiên đi. Bổn cung không làm khó dễ. Nhược bằng trái lại đừng mong toàn mạng rời khỏi miếu thổ thần này! Mau nói, Vô Tình Kiếm Hoàng Kỳ đang ở đâu?
Trần Quang nghe lời nói có động sát ý bèn tự nghĩ:
- Ả này là tâm phúc của U Minh Cung nhất định hỏi thăm thúc của ta không hề có ý tốt!
Y điềm nhiên đáp:
- Muốn gặp thì các người tự đi tìm kiếm! Trần mỗ ta không thích động ta chân với nữ lưu! Các ngươi tự trọng!
Vương Tố Tâm bật lên tràng cười lanh lảnh. Các nàng thiếu nữ đứng bên sau lưng Vương Tố Tâm liền phóng người sang hai bên vây lấy họ Trần ở giữa. Chỉ thấy kiếm ảnh từ ba bên loang loáng chụp lấy Trần Quang. Các nàng này vóc người nhỏ nhắn nhưng đánh kiếm nhanh như chớp. Mười mấy lưỡi kém hè nhau mà giáng xuống đầu Trần Quang. Vương Tố Tâm chính diện đánh liền sáu chiêu kiếm nối nhau công kích trước ngực họ Trần. Tên Hắc Sát thấy vậy liền nhảy vào trợ thủ:
- Để ta giúp các ngươi một tay! Bắt được hắn rồi các ngươi tha hồ tra xét. Chỉ cần giữ cái mạng hắn cho ta!
Văn Viễn thấy họ Trần bốn bề đều bị vây hãm chưa biết làm gì thì đã trúng một luồng nhu lực đẩy ra xa. Thì ra Trần Quang sợ ông không biết võ công bị kiếm ảnh đánh trúng. Cho nên dù đang nguy ngập, họ Trần vẫn tung ra một chưởng nhẹ đẩy Văn Viễn ra ngoài vòng chiến:
- Vị huynh đệ bảo trọng lấy thân!
Trần Quang lúc này đã tự nhốt mình trong một lớp khí màu tím sẫm mà đảo bộ pháp di chuyển tránh né. Cứ đỡ được chiêu kiếm của các nữ nhân kia thì kiếm chiêu của Vương Tố Tâm và Hắc Sát đã xuyên qua màn khí mà công kích. Trần Quang một mình đánh nhau với toàn cao thủ kiếm thuật mặt vẫn không đổi sắc bình tĩnh chống đỡ.
Chớp mắt đôi bên đã qua gần trăm chiêu mà vẫn không phân rõ thắng bại. Bọn U Minh Cung công kích hay bao nhiêu thì họ Trần lại xoay trở giỏi bấy nhiêu. Một chiêu đối một chiêu, không rõ kiếm chiêu bọn chúng chưa đủ hiểm hay do Trần Quang nội công thâm sâu giỏi ứng biến. Bọn U Minh Cung tuy chiếm thượng phong về nhân lực vẫn không khiến Trần Quang núng thế được.
Văn Viễn đứng xa quan sát mà lòng như lửa đốt. Ông tự thống hận mình:
- Cha mẹ ngày trước đã từng khuyên răn ta nên học chút võ công phòng thân. Ta lại nhất định không nghe chỉ chuyên tu chữ nghĩa. Than ôi, bao nhiêu sách thánh hiền trong bụng ta sao lại có thể cứu vị huynh đệ kia trong lúc này! Văn Viễn ơi là Văn Viễn! Phải chi có thần tiên bà bà nơi đây thì hay biết bao!
Sa tiểu thư đã vén hẳn một góc rèm nhìn toàn cục không khỏi thán phục:
- Trần Quang thật xứng danh Thần Chưởng Ngọc Thủ!
Nàng ta lại cười mỉm mà tự nhủ:
- Mối làm ăn lớn vẫn chưa tới! Xem ra còn có nhiều chuyện hay!
Nàng ta hạ rèm xuống mà không thôi ghi chép. Thì ra Sa tiểu thư ở lỳ trong xe để ghi chép lại mọi chuyện. Nàng ta vừa viết vừa phác họa. Góp lại cũng mấy chục trang vẽ chưởng pháp họ Trần cùng kiếm pháp của bọn Tâm Thanh Cung không sót một thức nào.
Văn Viễn đang lo lắng tự nhiên nghe giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai:
- Con mọt sách ngươi còn không nhanh chân tháo chạy? Định đợi bọn người kia đến lấy mạng?
Ông ngửi ra trong gió mùi của bà bà áo đen liền hoan hỷ gọi:
- Thần tiên bà bà! Thần tiên bà bà đã nghe được lời khấn nguyện của vãn bối?
Giọng bà bà áo đen vẫn cứ văng vẳng bên tai:
- Ngươi kêu gọi cái gì? Có phải muốn ăn mấy tát của ta?
Văn Viễn chưa kịp đáp lời đã thấy một luồng gió bay đến má bên trái của mình. Ông bị đánh một tát đau đến gần rơi nước mắt:
- Tên ngốc nhà ngươi mạng không lo giữ lại nhiều chuyện can dự việc người khác. Hồ đồ!
Văn Viễn biết bà bà áo đen đang dùng nội công truyền mật âm mà mắng mỏ mình. Ông xoa má liên hồi nói:
- Vị Trần huynh kia rõ ràng bị người gia hại, vãn bối đâu thể thấy chết mà không cứu được? Thánh nhân dạy…
Văn Viễn chưa nói hết câu thì má phải lại trúng một cái tát nữa:
- Ngươi thân không biết võ công thì cứu người khác thế nào? Thánh nhân cái gì!
Lúc này Trần Quang đang dùng nội lực giao đấu với bọn người U Minh Cung. Trần Quang giấu thân mình trong hai lớp khí một vàng một tím. Tất cả thanh kiếm của bọn U Minh Cung đang công kích bốn bề đều bị luồng khí quang màu vàng hút chặt vào. Trần Quang sau một hồi giao tranh tự biết nếu còn kéo dài thời gian y tất nhiên là kẻ bất lợi. Y liền dùng nội công hơn thua một bận để giải quyết cả bọn tránh bị kiệt sức về sau.
Trần Quang vận Tử Hà Công tầng thứ năm phát nội lực ra bốn bên khí như rồng thăng thiên. Vương Tố Tâm cùng các nữ nhân kia cũng truyền công lực qua thanh kiếm mà chống chọi. Gã Hắc Sát lại vừa chống chọi kình lực họ Trần vừa cố rút kiếm ra khỏi lớp khí quang màu vàng nhưng thử mấy lần cũng không được. Gã liền hiểu họ Trần muốn dùng nội lực đấu nội lực nên không dám khinh suất vận hết nội công vào kiếm. Tên Bạch Sát lúc này dường như cũng đã hồi phục phần nào liền nhảy đến sau lưng Hắc Sát. Hắn áp cả hai bàn tay lên lưng đồng bọn theo hai huyệt Can Tương, Khúc Thủy mà tuôn ào ạt nội công tương trợ.
Luồng kình lực màu xanh của bọn nữ nhân Thanh Tâm Cung cùng hai luồng kình lực một đen một trắng của hai tên Song Sát liên tục công phá vào luồng khí quang màu vàng của họ Trần. Nhưng khi vừa lọt qua lại bị luồng khí quang màu tím bên trong đánh bật trở ra. Người ngoài nhìn vào tưởng như không có chuyện gì nhưng đôi bên chỉ cần có chút sai sót hậu quả sẽ là đem mạng ra đánh đổi.
Trần Quang tuy vừa kinh qua hai trận đại chiến bằng nội lực nhưng vẫn đủ sức chống chọi. Y tuy đang chú tâm đối địch vẫn liếc nhìn Văn Viễn. Thấy ông bị trúng mấy tát, Trần Quang liền giật mình nghĩ:
- Vẫn còn có kẻ đang ẩn mình! Ta sao lại không nhận thấy? Không rõ là thù hay bạn hữu?
Họ Trần thấy kéo dài càng bất lợi. Y nghiến răng vận đến tám thành công lực. Chỉ thấy thêm một luồng khí quang màu xám đen lan rộng bao cả bọn năm tên U Minh Cung vào trong.
Thật sự cao thủ nào chuyên tu về nội lực thấy cảnh này tự nhiên phải giật thổm người mà kinh hãi. Vốn nội lực đấu nội lực thường tối kỵ tán lực bừa bãi làm giảm đi kình lực bản thân. Riêng Trần Quang thì ngược lại. Y nếu đơn thuần chọi nhau với bọn U Minh Cung thì dù y có nội công dồi dào như nước biển cũng không thể nhất thời thủ thắng. Thành ra y một mặt vận công tạo ra một lớp khí quang màu tím hộ thể, một lớp khí quang màu vàng để hút chặt chọn U Minh Cung vào ép thí nội lực. Mặt khác y lại phát công tạo ra thêm lớp khí quang màu xám để bao bọc cả bọn. Vừa từ trong đánh ra cộng thêm từ ngoài ép vào. Cũng may, Trần Quang tư chất vượt trội lại gặp kỳ ngộ nên công lực cao hẳn người khác mấy bậc. Nếu không y dùng nội lực đấu kiểu này sẽ thành ngọn đèn cháy bùng lên khô hết dầu mà nguy nan tính mạng.
Vương Tố Tâm nói lớn:
- Giỏi cho ngươi dám dùng cách này đấu với bọn ta. Đừng mong sẽ thủ lợi!
Nói rồi nàng ta liền gia tăng kình lực đánh vào họ Trần. Những tên còn lại bị luồng khí quang màu xám ép đến tức thở đều hiểu, nếu không nhanh chóng hạ gục Trần Quang tất sẽ bị ép chết. Cho nên kẻ nào cũng đem hết sức bình sanh mà phát lực công kích.
Văn Viễn nhìn thấy cục diện trước mắt, la thầm:
- Không xong, vị huynh đệ này dù nội lực có nhiều bao nhiêu cũng không thể thắng được bao nhiêu người hợp sức lại. Ta phải làm gì đây? Ta phải làm gì đây?
Ông nhìn Trần Quang mồ hôi ướt hết lưng áo càng hoảng loạn lên, lại thấy bọn U Minh Cung vẫn còn cầm cự được mà không ngừng công kích bèn la lớn:
- Thần tiên bà bà mau mau cứu vị huynh đệ kia! Vãn bối tự nguyện đứng cho bà bà tát đến thỏa thuê rồi thôi!
Chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ bên tai Văn Viễn:
- Tên ngốc ngươi có giỏi thì tự mình cứu lấy hắn! bà bà ta không thích can dự vào chuyện giang hồ!
Văn Viễn mếu mặt bứt đầu bứt tóc liên hồi nhìn rất ư thê thảm. Bất giác ông reo lên:
- Sao mình lại không nghĩ ra!
Văn Viễn liền tháo bọc vải lớn đeo sau lưng rồi ngồi bệch xuống mặt sân. Ông liền đặt cây ngọc cầm lên đùi . Văn Viễn nhớ trong quyển cầm phổ nọ có chép một khúc Tây Bá Biệt Vương được ghi chú tỉ mỉ có thể cứu người có thể hại người. Ông lẩm bẩm trong miệng:
- Ta không phải nguy cấp nhất định không dùng đến. Các người ỷ đông bức ép một mình huynh đệ kia không thể gọi là người tốt được. Ta hại các người cũng không thể gọi là lạm sát vô tội được! Các người đừng trách ta!
Ông nhẹ nhàng dạo đàn. Tiếng đàn ai oán thê lương vang lên khiến những kẻ đang có mặt trong miếu thổ thần đều giật mình. Tiếng đàn chùng xuống sầu thảm như cô phụ vọng chinh lang, như ly biệt sanh tử, bất giác lại vút cao tựa cánh thiên ưng hướng thẳng lên trời xanh. Tiếng đàn miên man như mặt hồ thu phẳng lặng chực đinh tai nhức óc như gió bão thét gào giữa tầng không mù mịt. Lên cao xuống thấp, trầm bổng dị thường.
Sa tiểu thư ngồi trong xe hoảng hốt run giọng:
- Quỷ cầm…Quỷ Cầm của Cầm Điệp Cuồng Sinh chăng?
Họ Trần đương giao đấu nghe tiếng đàn tự nhiên thấy trong người ào ạt tinh lực khỏe khoắn vô cùng. Y liền hiểu Văn Viễn đang dùng tiếng đàn kỳ lạ nọ trợ giúp mình một tay. Bọn U Minh Cung phải lúc dốc toàn lực ép Trần Quang, nghe tiếng đàn ma quái lại thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, hai tai đau nhức như hàng trăm mũi kim nhọn không ngừng châm vào. Bọn chúng thực tế vốn không chịu được họ Trần bao lâu nữa, giờ còn bị tiếng đàn của Văn Viễn quấy nhiễu liền không thể chần chừ được. Không ai bảo ai, cả bọn đồng loạt thét lớn phát lực đánh thẳng vào lớp khí quang của họ Trần.
Trần Quang thấy cả bọn đều bấn loạn liền nhân cơ hội chuyển Tử Hà Thần Công lên cực đỉnh mà đánh một chưởng quyết định.
Chỉ nghe tiếng nổ chát chúa vang lên. Trần Quang bị dư chấn đẩy lùi lại hơn năm bước. Bọn U Minh Cung ngoại trừ Vương Tố Tâm. Những người còn lại đều bị thổi văng ra xa hơn hai trượng. Thê thảm nhất vẫn là Bạch Sát vốn đã mang nội thương lại thêm một phen chấn động. Hắn văng ra xa nằm im như xác chết miệng đầy máu đỏ.
Vương Tố Tâm trừng mắt nhìn Văn Viễn:
- Tên văn nhân này thật khéo dấu bản lĩnh! Dám phá đại sự của ta!
Trần Quang thấy nàng ta mắt nổi sát khí sợ gây hại đến Văn Viễn. Y vội vàng nhảy tới toan đánh bồi một chưởng để ép Vương Tố Tâm phải lùi ra xa. Ngờ đâu Trần Quang vừa nhóm chân đã bị một luồng kình lực ập tới ngay trước ngực. Y vội vàng tụ khí giơ cả hai tay ra mà đón đỡ. Hai luồng nội lực chạm nhau, Trần Quang bị ép ra sau hơn sáu bước, khí lực trong người đều loạn nhịp. Chỉ nghe giọng nói thâm trầm vang lên:
- Các ngươi phá hỏng chổ giao dịch của ta đáng tội gì?
Lại thêm một người ung dung hạ mình xuống sân miếu. Sa tiểu thư nhìn thấy liền cười mỉm:
- Mối làm ăn lớn đã xuất hiện! Ta không bỏ công một chuyến!
Bọn người U Minh Cung thấy kẻ vừa xuất hiện liền cung kính vòng tay hành lễ:
- Thuộc hạ tham kiến Thiếu Cung Chủ!
Kẻ được gọi Thiếu Cung Chủ là một công tử mặc toàn quần áo màu trắng. Hắn tuổi tác chỉ độ chừng không quá ba mươi lăm nhưng tóc tai đều bạc phếch. Đôi chân mày dài của hắn cũng bạc như cước khiến đôi mắt xanh biếc nhìn rất đáng sợ. Thiếu Cung Chủ U Minh Cung chỉ hừ nhẹ một tiếng với bọn thuộc hạ rồi quay sang Trần Quang, nói:
- Sau cha ta, ngươi là người thứ năm trúng phải một chưởng mà còn đứng vững được! Thần Chưởng Ngọc Thủ, ngoại hiệu này đúng lắm!
Trần Quang đở một chưởng đã biết gặp phải cường địch. Y nhìn công tử nọ lập tức nhận ra:
- Ta nhận ra ngươi! Ngươi chính là kẻ đã đánh ta hai chưởng rơi xuống núi năm xưa!
Thiếu Cung Chủ chau mày nhớ lại rồi cười nhạt:
- Lý thú! Lý thú! Không ngờ sau vài năm không gặp, ngươi lại thăng tiến cao như vậy!
Sa tiểu thư từ trong xe nói vọng ra:
- Thì ra là Thiếu Cung Chủ U Minh Cung, thảo nào phóng tay rất thoáng đạt. Tiểu nữ thất kính! Bốn người đỡ được chưởng pháp công tử phải chăng là Độc Ông Thiên Phạt, Lãnh Diện Lãng Ông, Hữu Hạnh Chân Nhân cùng Huyền Minh Đại Sư?
Thiếu Cung Chủ U Minh Cung gật gù đắc ý:
- Tiểu thư quả nhiên không phải hư danh! Ta đã chọn đúng người để giao dịch!
Công tử tóc bạc liền ném chiếc rương nhỏ đang ôm bên mình xuống. Hắn đứng cách cổ xe ngựa Sa tiểu thư hơn bốn mươi bước chân nhưng chiếc rương gỗ được ném vừa chạm đến trước cổ xe liền nằm im không nhúc nhích. Rõ ràng công tử tóc bạc đã dùng nội lực mà ném đi, nhẹ nhàng như đặt một chiếc tách xuống bàn. Hắn dùng ngón trỏ búng một chỉ làm bung nắp rương. Bên trong toàn là vàng khối được xếp đều đặn đến tận miệng. Ước lượng phải trên mười ngàn lượng vàng.
Văn Viễn đang lui cui bọc lại ngọc cầm liền nghe tiếng bà bà áo đen vọng bên tai:
- Quỷ con đã xuất hiện. Ngươi liệu mà nép qua một bên!
Văn Viễn nghe vậy vội ngước nhìn công tử tóc bạc nọ. Ông liếc thấy họ Trần đăm chiêu nét mặt thì hiểu vị Thiếu Cung Chủ này không phải là hạng thường.
Sa tiểu thư bật cười khúc khích:
- Thiếu Cung Chủ quả nhiên rất rộng tay. Không biết có việc gì lại phải cần đến sức mọn của tiểu nữ!
Công tử tóc bạc nói:
- Ta có vài câu hỏi muốn tìm lời giải đáp!
- Xin công tử cứ hỏi!
Công tử tóc bạc hỏi:
- Ta muốn nghe bình phẩm về kiếm pháp hạng nhất trong thiên hạ!
Sa tiểu thư nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
- Thiên hạ hiện thời có bốn bộ kiếm pháp được xem là thượng hạng. Một là Xuân Phong Kiếm Pháp của Tam Đường Chủ U Minh Cung Vương Tố Tâm. Hai là Xung Tinh Kiếm Pháp của Hữu Hạnh Chân Nhân. Thứ ba tất nhiên là Vô Tình Thập Bát Thức của Hoàng Kỳ. Thứ tư chính là Quỷ Kiếm Thức của Quỷ Công Tử ngài đây!
Ba tiếng Quỷ Công Tử vừa được Sa tiểu thư nói ra khiến Trần Quang bất giác cau mày. Y năm xưa từng đụng độ với công tử tóc bạc trong trận vây hãm trên núi Hoa Sơn. Bản thân tuy bị nhiều cao thủ vây đánh nhưng vẫn nhận ra chỉ có tên giấu mặt dùng Đạt Ma Chưởng và Thiếu Cung Chủ đây mới thật sự là cường địch hạng nhất. Trần Quang lần đó thọ thương phải ẩn mình tịnh dưỡng. Y tuy mới đi lại giang hồ chưa lâu nhưng cũng biết anh hùng bảng đã xuất hiện một kẻ ngoại hiệu Quỷ Công Tử. Kẻ này trong vòng ba năm từ hạng mười sáu đã nhảy lên thành một trong bảy cao thủ dẫn đầu. Hắn đứng sau Trần Quang trên bảng xếp hạng anh hùng.
Trần Quang trầm tư:
- Không ngờ Quỷ Công Tử lại là thiếu cung chủ U Minh Cung. Vậy ra huyết án năm xưa của Hoa Sơn có cả bọn ma giáo tham gia. Thật sự ta vẫn không hiểu được Tử Hà Thần Công chứa quyền hư gì khiến hai phe chánh tà đều động lòng mà tranh đoạt. Sư phụ năm xưa không kịp trối trăn mà mất đi. Than ôi…!
Quỷ Công Tử lúc này đã bật cười một tràng đắc ý. Hắn nói:
- Được Sa tiểu thư liệt kê vào hàng cao thủ dùng kiếm thật không uổng công ta khổ luyện! Không biết trong bốn bộ kiếm pháp trên, tiểu thư xem đâu mới là kiếm pháp tinh diệu nhất?
Sa tiểu thư liền đáp:
- Xuân Phong Kiếm Pháp yếu điểm là phải có nội lực cao mới phát huy hết tinh diệu chiêu thức. Thành ra nếu gặp cường địch có nội công cao hơn tất nhiên mất đi ít nhiều tác dụng!
Vương Tố Tâm tuy lòng đang bừng lửa giận với Trần Quang nhưng nghe Sa tiểu thư nói cũng không lên tiếng đáp trả. Thật sự kiếm pháp nàng ta rất kỳ diệu. Tiếc là Trần nội lực cao hơn một bậc nên dù bị kiếm ảnh vây hãm vẫn có thể an nhiên chống đỡ. Rõ ràng đúng như lời Sa tiểu thư bình phẩm, không thể chối cãi được.