Tình Thế Hiểm Nghèo Chương 5


Chương 5
Không Còn Hy Vọng

"Mafia động đến bà ta chỉ vì tên bà ấy là Mancusi ư?"Milonói.

Chúng tôi ở quán cà phê Moghul, ngay góc nhà ga. Mấy người chủ nhà hàng xem anh như một loài chó Rottweiler mang hình người và tỏ vẻ khó chịu khi bưng ra các món ăn tự phục vụ. Tôi quan sát anh lần lượt đi lấy các đĩa càri cừu, rồi tôm hùm nấu nồi đất, mướp tây cay nồng, đậu lăng và cơm. Một bình trà đinh hương nằm ngay khuỷu tay. Sau tất cả những thứ máu me từ lối đi nhà bà Mancusi, những hình ảnh tôi hình dung về tên giết người, thì tất cả những gì tôi có thể làm là rót cho mình một cốc nước.

Tôi nói, "Moskow không nói thế nhưng có lẽ đó là một phần câu chuyện. Nhưng có lẽ ông ta đang định làm gì đó. Dựng cảnh - biết rõ khi nào bà ấy ra khỏi nhà để nhận báo, để chiếc xe nằm nhàn rỗi, lên kế hoạch sẵn cho việc tẩu thoát - rất là chuyên nghiệp. Cả cái thái độ của tên giết người cũng thế: tàn nhẫn có bài bản hẳn hoi, không hề trốn chạy một cách vội vã."

 

"Một gã tồi tệ," anh nói. "Giết bà ta giữa ban ngày ban mặt rồi rửa sạch chiếc xe và quay lại chỗ cũ trong vòng chưa đầy ba tiếng như thế thật là chuyên nghiệp đúng không? Nếu không nói đến việc lái xe quay lạiBeverly Hillsmột cách hiên ngang?"

"Bãi cho thuê xe nằm ở đâu?"

"Alden Drivegần Foothill."

"Khu công nghiệp B.H." Tôi nói. "Khá là yên tĩnh vào một sáng chủ nhật."

"Cách khoảng năm phút từ văn phòng cảnh sát B.H"

"Nhưng một chiếc Mercedes màu đen có lẽ không thu hút được sự chú ý của ai cả. Ngay cả khi chiếc xe ấy chạy vào trong bãi. Có vết máu nào trong chiếc Benz không?"

"Thoạt nhìn thì không. Cứ chờ kết quả bên phòng thí nghiệm xem thế nào."

"Hắn ta chùi con dao bằng ống quần trước, cẩn thận để không tạo nên một mớ lộn xộn. Hai giờ rưỡi đủ để hắn ta lau chùi cái xe trước khi đem trả nó. Có lẽ hắn có một nơi an toàn nào đấy, nằm đâu đó giữa hiện trường và nơi tẩu thoát."

"Thế thì cũng hết nửa bờ Tây rồi," anh nói. "Tôi sẽ xem bên báo chí nói gì về vụ này. Một người đàn ông lớn tuổi với con dao à, có thể có bao nhiêu người như thế chứ?" Anh ta xiên lấy con tôm hùm, nhai, và nuốt. "Một kẻ cầm dao, liều lĩnh hành động ngay giữa ban ngày."

 

"Có lẽ hắn ta nghĩ hành động vào ban ngày sẽ an toàn hơn vì ban đêm mà cứ lảng vảng quanh nhà thì có thể là dấu hiệu sắp sửa đột nhập nhà ai đó thì sao. Bà ta có hệ thống báo động không nhỉ?"

"Cửa trước và cửa sau, không có ở cửa sổ."

"Với một gã già nua thì leo qua cửa sổ là cả một vấn đề đấy." Tôi nói. "Hắn ta cho là vào sáng sớm chủ nhật thì hầu hết mọi người đều đang ngủ. Chúng ta cũng có thể nói là một nạn nhân cũng khó mà kháng cự quyết liệt, và hắn sử dụng một vũ khí câm lặng. Hắn tấn công chớp nhoáng khiến bà ta không có thời gian kêu lên được. Nếu Moskow quên không lấy chiếc Ambien đêm qua, thì mọi chuyện có lẽ sẽ chìm vào im lặng. Có người hàng xóm nào có thêm thông tin không?"

Anh bịt tai lại, lặp lại điệu bộ ấy bằng mắt và miệng.

"Moskow lúc xuất hiện trông rất sạch sẽ ư?"

"Không một vết bẩn." Anh đẩy cái đĩa sang một bên. "Chùi sạch lưỡi dao bằng ống quần. Điều đó có ý nghĩa


gì chứ?"

"Có thể là một cách biểu hiện sự khinh bỉ," Tôi nói.

"Những vết thương từ động mạch ấy, không có cách nào hắn ta không để lại những vết tích trong chiếc xe"

"Hắn ta chùi sạch các vết máu nhìn thấy rõ ràng, chiếc xe sẽ được bên công ty rửa bằng hơi nước còn hắn thì ở nhà tự do."

 

"Tôi cá là hắn biểu hiện sự khinh bỉ," anh ta nói. "Khá là giận dữ. Vấn đề là một giáo viên về hưu bảy mươi ba tuổi đã làm gì mà kích động tên kia đến thế."

"Ai cũng có bí mật cả mà."

"Chẳng có tí manh mối nào từ bà ấy, mãi cho đến bây giờ. Căn nhà rất gọn gàng, sạch sẽ, đúng kiểu một bà ngoại."

Anh kéo cái đĩa lại gần hơn, bắt đầu ăn vội mấy miếng còn lại.

Tôi nói, "Cơn thịnh nộ cực đỉnh nhưng kế hoạch thì không hoàn hảo. Có lẽ hắn ta đã không được cẩn thận lắm trong lần vừa rồi."

"Ý anh là sao?"

"Vết nhơ trên chiếc Bentley."

"Chẳng ai liên tưởng đến chiếc Bentley cả, Alex. Tôi chưa sẵn sàng để nối kết hai vụ lại với nhau đâu."

Tôi giữ yên lặng.

"À, à, cũng có những điểm tương đồng đấy chứ." Anh nói. "Bây giờ, hãy cho tôi một vụ giết người khác mà anh có thể gắn kết chúng lại với nhau và giải thích tôi nghe xem, làm thế nào mà một gã cẩn trọng như hắn lại có thể để lại một vết nhơ rành rành đến thế."

"Lúc hắn đem chiếc Bentley về thì trời rất tối và hắn quên mất. Hay có gì đó khiến hắn lo sợ và biến đi nhanh chóng."

"Cái đó không thuyết phục lắm, thưa ông tiến sĩ."

"Một khả năng khác là hắn ta cố tình để lại nó."

 

"Một thông điệp thách thức khác à?"

"Hãy xem tôi trốn thoát với cái gì này. Có lẽ chiếc Bentley chỉ là một buổi diễn tập cho ngày hôm nay thôi."

"Một công dân cao tuổi tâm thần thích đùa cợt." Anh ta gõ gõ nhịp trên bàn bằng cái nĩa. "Hay chiếc Bentley chẳng có liên quan gì đến Ella."

"Có thể là thế."

"Anh không tin sao."

"Thế anh có tin không?"

Anh thở dài. "Tôi đã có mấy bản ghi chép để kiểm tra về tình hình tội phạm bạo hành trong suốt thời gian chiếc Bentley bị mất tích. Chẳng có gì hết."

Xúc một muỗng đậu lăng bỏ vào miệng, anh nói, "Già đến thế rồi mà. Sao lại vậy chứ?"

"Anh biết họ nói gì mà. Tuổi bảy mươi chỉ là tuổi năm mươi lặp lại thôi."

Anh với lấy cái càng tôm. "Và lên tức là xuống, thấp tức là cao."

Tôi nói, "Nếu chúng ta xem đây là một đường dây tội phạm có tổ chức, thì nó có thể là một hành vi tập thể. Một người ăn cắp chiếc xe, chuyển nó cho tên giết người, và sẵn sàng giúp chùi rửa nó sau đó, hay có lẽ lái nó về chỗ cũ. Kết hợp tất cả những điều đó với tên giết người, đảm bảo sẽ hạn chế việc hắn tiếp xúc với hàng ghế ngồi phía trên, và áp lực thời gian có thể giảm xuống."

 

"Một cái bẫy giết người tập thể," anh nói. Lột vỏ con tôm theo các khớp của nó, anh ngồi chăm chú không hề cử động, như thể đang nghe từng lời. "Gã này chẳng là cây đinh gì từ thời Mickey Cohen, nhưng có nhiều tên cho vay nặng lãi trong thung lũng và trên đường Canon tại đồiBeverly."

"Canon cũng gần với bãi cho thuê."

"Đúng thế." Anh lấy một miếng thịt từ con tôm, ăn, và lặp lại quy trình ấy với phần tôm còn lại. "Vậy bà giáo nghỉ hưu tử tế của chúng ta có một quá khứ đen tối như là gái điếm sao?"

"Hay là một thói xấu nào đó. Như đánh bạc chẳng hạn?"

"Bà ta để dành khá đủ để đánh bạc, với thu nhập từ lương hưu à? Chẳng có ý nghĩa gì cả, Alex. Điều cuối cùng mà con cá mập muốn làm là nuốt chửng con cá bé nhỏ và kết thúc mọi hy vọng về việc nhận được tiền từ con cá đó."

"Trừ phi, con cá mập từ bỏ việc thu tiền," tôi nói. "Hay bà ấy không phải là kẻ đánh bạc, mà là ai đó, và họ dùng bà ta như một ví dụ."

Tôi miêu tả sự trao đổi không mấy gì là vui vẻ, mà Moskow đã chứng kiến giữa Ella và gã trai tóc vàng mà ông ta cho là con trai của bà ấy.

"Tranh cãi," anh nói.

"Không có gì gây ra mâu thuẫn hơn tiền bạc hết. Có lẽ là gã đó vòi tiền và bà ấy làm hắn thất vọng.

 

"Cái mà tôi không hiểu là thậm chí cả con cá mập đang gặp thời cũng không ăn thịt một phụ nữ già nua, chỉ để làm khiếp sợ trái tim yếu đuối và ủ rũ của bà ấy như thế."

"Có lẽ anh đúng," tôi nói. "Nhưng đây là một thời đại mới, tàn nhẫn."

"Ý anh là gì thế?"

"Cứ mở bất cứ một bản tin nào đó đi."

Anh ta quay lại với đĩa thức ăn của mình.

Tôi nói, "Đây là cách khác để xem xét sự việc khác đi: gã tóc vàng không phải con trai của bà ấy mà là một kẻ đi thu tiền."

Gỡ sợi dây buộc bằng nhựa màu xanh từ quyển sổ, anh đưa nó cho tôi. Bên trong là một mẫu đơn báo cáo sơ lược về vụ phạm tội nhưng chưa được điền vào, một số giấy tờ cá nhân trông có vẻ như là của bà Ella Mancusi, và một phong thư có một bức ảnh màu kích cỡ 3x5 centimét.

Trong bức ảnh là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đầu bạc, trong bộ váy hoa thắt ngang lưng và giày cao gót, đứng cạnh một người đàn ông tóc vàng, bủng beo, độ bốn mươi tuổi. Phía sau họ là bức tường bằng vữa stucco màu xanh kim loại. Ella Mancusi có gương mặt trông như một loài chim và đôi mắt sâu lấp lánh. Môi bà ấy ánh hồng và móng tay được đánh bóng rất kĩ lưỡng. Mỉm cười, nhưng hình như khóe môi có gì đó gượng gạo. Người đàn ông tóc vàng đứng đó, hai cánh tay duỗi thẳng, bờ vai cứng đờ, như thể đứng tạo dáng cho bức ảnh là một đòi hỏi quá đáng với anh ta vậy.

 

Tôi nói, "Cũng trùng khớp với cái gã mà Moskow đã miêu tả."

"Đọc phía sau đi."

Tôi lật tấm ảnh ra sau.

Anthony và tôi, nhân dịp sinh nhật. Tôi đã nướng một cái bánh sôcôla. Nét chữ trông rất thanh tao. Thời gian là tháng Mười Hai, hai năm về trước.

"Một đứa con trai tận tâm để mẹ mình tự nướng lấy chiếc bánh sinh nhật," tôi nói. Tôi nghiền ngẫm nụ cười của bà Ella hồi lâu và nhận ra cái gì đã bị mất. Niềm tự hào của một người mẹ.

Milonói, "Tôi nghĩ anh ta là con một vì những bức ảnh khác trong nhà cũng đều là ảnh của anh ta, hầu hết là khi còn bé và hồi còn đi học. Bà ta giữ giấy khai sinh và báo cáo mười hai năm học của anh ta. Lúc nộp đơn anh ta chỉ đạt điểm C-. Có một hồ sơ về Anthony Mancusi trong hạt và một ghi nhận duy nhất là bị phạt vì lái xe khi đang say xỉn sáu năm về trước, do cư xử không đúng mực. Nếu anh ta gặp rắc rối với rượu bia thì không lý gì lại khỏe mạnh đến thế. Bà Ella chỉ có duy nhất một chai rượu cherry, vẫn chưa mở, và bụi bám đầy trên đó."

Anh lau mặt. "Bà ta cũng chẳng có gì nhiều, Alex. Tất cả chúng ta có được chỉ là những giấy tờ quan trọng cất trong ba cái hộp xì gà gần giường ngủ. Bà ấy nghỉ hưu sau khi làm việc ở trường Los Angeles Unified, cách đây mười tám năm. Công việc cuối cùng của bà ấy là dạy môn Xã hội học ở trường cấp hai Louis Pasteur, họ đã gửi cho bà ấy một bức thư. Trước đó, bà ấy đã góa bụa - khi Anthony còn là thiếu niên. Ông chồng là Anthony Senior, giám sát viên ở một nông trại ở Santa Fe Springs, chết khi đang làm việc vì đau tim đột ngột. Tiền mua nhà được trả hết trong vòng mười một năm, bằng tiền hưu của bà Ella và tiền đền bù cho ông chồng. Một người phụ nữ tầng lớp trung lưu với mức lương cơ bản, sống những ngày cuối đời trong một vùng ít tội phạm. Cái quái gì khiến bà ấy phải kết thúc đời mình như thế?"

Tôi nhìn lại bức ảnh. "Đó là sinh nhật mẹ anh ta nhưng anh ta lại muốn đi đâu đó. Theo như Moskow nói, thì đã có một cuộc tranh cãi đầy giận dữ mà có thể vấn đề nằm ở đấy. Có tờ di chúc nào trong hộp không?"

Anh nghĩ. "Không. Hay hắn ta làm thế để hưởng
thừa kế?"

"Chuyện đó cũng xảy ra nhiều rồi."

"Chắc chắn, nhưng hắn là kiểu súc vật gì mà đối xử với mẹ mình như một món thịt nướng trong ngày nghỉ lễ như thế?" Anh ra hiệu tính tiền. Người phụ nữ đeo kính vẫn luôn phục vụ anh mỉm cười và vội vã tiến đến, hỏi han xem bữa ăn thế nào.

"Ngon lắm", anh nói, đưa cho cô vài tờ giấy bạc. "Cứ giữ tiền thối."

"Chừng này là quá nhiều rồi, thưa Trung úy"

"Đừng khách sáo."

 

"Tôi sẽ trừ bớt tiền," cô ấy nói. "Cho lần sau nhé."

"Đừng bận tâm."

"Tôi không thể."

Ra khỏi nhà hàng, anh phủi mạnh quần và nhìn đồng hồ. "Đã đến lúc nói chuyện với Tony Mancusi Junior, kẻ say xỉn thô lỗ của chúng ta."

"Việc thiếu những bằng chứng quan trọng chẳng nói lên điều gì về một vấn đề hết sức mạo hiểm," tôi nói.

"Chắc rồi, nhưng tại sao lại phải nhọc công với mấy con cá mập đang còn sung sức khi chúng ta có thể chỉ cần ngồi lướt web và sử dụng dịch vụ Paypal chứ?"

"Tại sao một siêu sao điện ảnh ở khu Four Seasons đi tìm gái điếm rẻ tiền ở khu Sunset, khi anh ta hoàn toàn có thể gọi những cô trông còn đẹp hơn cả những quý cô hàng đầu trên màn bạc? Đôi khi, dơ bẩn và nguy hiểm cũng là một phần đầy hứng khởi của cuộc chơi."

"Trò chơi," anh nói. "Được rồi, bây giờ hãy nói về gã này. Ít nhất thì tôi cũng sẽ là người mang những tin tức thực sự tồi tệ."

Điện thoại của Anthony James Mancusi Junior không liên lạc được, khiếnMilocàng quyết tâm tìm anh ta.

Giấy tờ trên chiếcToyotatám năm tuổi cho biết chủ của nó là cư dân của Olympic, cách bốn dãy nhà về hướng ĐôngFairfax. Địa chỉ trùng khớp với một khu nhà màu hồng kiểu neo - Regency, xây quanh một sân vườn xanh tốt. Vẻ đẹp cũ kĩ, hoa đang mùa nở rộ, những lối đi sạch sẽ. Nếu không nghĩ đến tiếng xe cộ gầm rú đến điên người thì nơi đây quả không tồi chút nào.

Chủ nhà - một người đàn ông châu Á trạc sáu mươi tên William Park, sống trong một trong những căn hộ ở tầng trệt. Ông ta đi ra cửa, tay cầm một tờ tạp chí Smithsonian

"Tony?" ông ta nói. "Anh ta đã dời đi cách đây ba tháng rồi."

"Tại sao?"Milonói.

"Hết hạn thuê nhà và anh ta muốn thuê chỗ khác
rẻ hơn."

"Vấn đề tiền bạc à?"

William Park nói, "Căn đó có hai phòng ngủ. Có lẽ Tony cảm thấy anh ta không cần nhiều đến thế."

"Nói cách khác, cũng là vấn đề tiền bạc."

Park mỉm cười.

Milohỏi, "Anh ta sống ở đây bao lâu rồi?"

"Lúc tôi mua tòa nhà thì anh ta đã ở đây rồi. Cách đây ba năm. Trước đó thì tôi không biết."

"Một người thuê nhà dễ chịu?"

"Gần như vậy," Park nói. "Anh ta gặp rắc rối gì à?"

"Mẹ anh ta vừa mới mất nên chúng tôi phải đi tìm anh ấy đấy."

"Mất à... Ồ!" Park dò xét chúng tôi. "Có cái gì đó... không bình thường?"

"E là thế,ôngPark"

 

"Chuyện đó thật kinh khủng... khoan đã, tôi có địa chỉ chuyển thư của Tony đây. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhận thư giùm anh ta."

"Ông có giữ thư nào ở đây không?"

"Không. Tôi đánh dấu chuyển và người đưa thư mang chúng đi cả rồi." Park biến mất vào căn hộ của ông ấy, để lại căn phòng màu trắng xinh xắn mở toang.

Milonói, "Nhân chứng, ông Moskow, bây giờ tới ông ta. Thi hành luật pháp và quyền công dân, sát cánh bên nhau trong công việc. Có lẽ... rốt cuộc thế giới cũng không đến nỗi quá kém cỏi."

Nói thế nghe cũng lạ, sau khi nhìn tận mắt Ella Mancusi nằm trong vũng máu. Tuy nhiên, thấy anh tích cực thế cũng là một điều tốt lành.

Tôi nói, "Hiệu ứng nhà kính toàn cầu."

"Hả?"

"Không có gì"

Park quay lại và trao tận tayMilomột mảnh giấy. Bưu điệnLos Angeles90027. - ĐôngHollywood. Cũng may còn được một mảnh thư.Milomỉm cười, xua đi nỗi thất vọng và cảm ơn Park.

"Bất cứ việc gì tôi có thể giúp. Tony đáng thương."

"Anh ta là một người thuê nhà tử tế,"Milonói. "Gần như thế."

Park nói, "Thỉnh thoảng anh ta trả tiền chậm, nhưng luôn luôn trả các phụ phí mà không phàn nàn gì cả."

 

"Anh ta làm gì để kiếm sống?"

"Anh ta nói với tôi là đã từng làm việc cho cửa hiệu chụp hình. Cách đây vài năm, anh ta bị thương ở lưng và sống đời tàn tật. Mẹ anh ta đã giúp đỡ rất nhiều. Thỉnh thoảng, bà ấy còn trả tiền thuê nhà. Ai đó đã giết bà ấy ư?"

"Ông biết về bà ấy như thế nào,ôngPark?"

"Tôi à?" Tôi chẳng biết gì về bà ấy, chỉ là nhận tiền từ tài khoản của bà ấy."

"Tony có nói gì về bà ấy không?"

"Không bao giờ. Tony chẳng nói gì nhiều cả."

"Một gã ít lời."

"Thật sự rất ít lời," Park nói.

"Bà ấy trả tiền thường xuyên không?"

"Hmm. Tôi cho là phân nửa thời gian. Có lẽ, trả nhiều hơn vào những tháng cuối."

"Nhiều hơn bao nhiêu?"

"Tôi tin là trong sáu tháng vừa rồi thì bà ta đã trả
bốn tháng."

"Bà ấy có gửi tờ séc cho ông không?"

"Không. Tony đưa nó cho tôi."

"Tony bị thương tật như thế nào?"

"Ý anh là anh ta có bị què hay tương tự như thế không chứ gì? Không, anh ta trông bình thường. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cách đây vài năm, tôi bị thoát vị đĩa đệm. Rất đau đớn, nhưng tôi chẳng nói với ai cả."

"Tony chịu đựng trong im lặng."

 

"Anh không nghi ngờ anh ta, đúng không?"

Park nói, "Anh ta chẳng bao giờ bạo lực cả."

Cảm thấy khó chịu với ý niệm rằng anh ta được thuê làm kẻ giết người.Milonói, "Đây chỉ là những câu hỏi cơ bản thôi, thưa ông."

"Tôi hy vọng thế. Thật sự là anh ta không hề gây rắc rối gì cả."

Địa chỉ trong thư là một dãy phố chuyên nhận đồ giặt ủi tồi tàn và bẩn thỉu ở đường Vermont, chỉ trên Sunset một tí, một trong những mái vòm mini nặc mùi kim loại được viền bởi những hộp đồng, nơi mà những người thuê có chìa khóa và đi lại tự do 24/24.

Một tấm biển trên cửa sổ nói rằng, "Nếu gặp rắc rối gì xin vui lòng kiểm tra với tiệm giặt ủi Avakian kế bên".

Ở tiệm giặt ủi, một người đàn ông đang xả một
đống áo sơ mi nhăn nhúm và nói, "Vâng," mà không hề nhìn lên. Bộ râu quai nón của William Saroyan, đôi bàn tay nhanh nhẹn.

"Cảnh sát đây. Chúng tôi đang tìm một trong những người có đăng kí giặt quần áo ở đây. Anthony Mancusi."

Tới lúc anh ta phải dòm lên. "Tony? Anh ta thường đến đây giặt ủi đấy. Với cái giá nước và xà phòng ở đây, chúng tôi chỉ tính phí rất rẻ và anh không cần phải có máy giặt riêng đâu. Có chuyện gì với Tony thế?"

"Mẹ anh ta mất, ông..."

 

"Bedros Avakian." Liếm lưỡi. "Mất, hả? Tệ thật. Thế sao cảnh sát lại ở đây?"

"Đó không phải là một cái chết bình thường."

"Ồ... chuyện đó thật là tệ."

"Chúng tôi có thể có địa chỉ đó được không?"

"Được, được, chờ chút. Để tôi đi lấy nó cho ông."

Avakian bước tới một cái bàn nhỏ và nhấp vào laptop. "Có viết chứ? Gửi đến Tony lời chia buồn của tôi nhé."

Địa chỉ mới của Anthony Mancusi Jr. là một căn hộ ba tầng trên đườngRodney Drive, không xa lắm với tiệm giặt ủi này. Không có quang cảnh đẹp, không có gì quyến rũ, nó thuộc về một công ty địa ốc ởDowney.

Cửa trước bị khóa. Danh mục cho thấy có mười tám người thuê nhà, mỗi người có một hộp thư nhỏ. Chẳng có ai nhận được thư trả lời từ hộp thư của A.Mancusi.

Tôi nói, "Hơi tệ so với chỗ cũ. Cộng với chuyện mẹ anh ta trả hầu hết tiền thuê nhà, chứng tỏ anh ta gặp rắc rối về tiền bạc."

Milocố gắng nhấn nút lần nữa, lấy ra một tấm danh thiếp và thả nó vào hộp thư của Mancusi. "Qua chỗ khu nhà cho thuê bên kia xem."

Khi chúng tôi đi về phía chiếc xe, một chuyển động phía trên tòa nhà khiến tôi chú ý. Một người đàn ông trong chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn và quần tây nâu lóng ngóng đi về phía chúng tôi.

 

Ít tóc hơn cách đây hai năm, mái tóc vàng đã bị nhuộm lại bằng peroxide, và anh ta đã tăng cân hết mức có thể. Nhưng đây là người đàn ông chẳng hứng thú gì để làm dáng với mẹ mình.

Milonói tôi đợi ở đó và tiến lên để chào anh ta. Ánh sáng phản chiếu từ tấm chắn bằng vàng, khiến cái đầu của Tony Mancusi phải rụt lại, như thể anh ta bị ai tát.

Milonói gì đó.

Mancusi vỗ vào hai bên đầu 13d .

Miệng anh ta mở to và tiếng mếu máo vang lên lấp
đầy trong đầu tôi một hình ảnh: những con vật bị xích trong lò mổ.

Không còn hy vọng.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/83576


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận