Thiên Kiêu Vô Song
Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 8: Thực khách xa lạ
Dịch: Vide
Nguồn:
Cô nàng chân dài khiêng con hươu này đến bên hồ, moi ngực mổ bụng, rửa sạch, cắt ra hai cái chân hươu.
Trong lúc đó thì Trần Đạo Lâm đã sớm dùng cành cây làm xong một cái giá nướng, nhen xong đống lửa.
Sao đêm lung linh phủ kín bầu trời, nhóm lửa nướng đồ ven hồ buổi tối cũng có một sự thú vị khó nói a....
Mặc dù kỹ thuật nấu nướng của Trần Đạo Lâm cũng khá bình thường, thế nhưng dù sao khi còn ở thế giới hiện thực thì hắn tốt xấu cũng đã từng cùng bạn bè đi ăn qua những cái gọi là đồ nướng Hàn quốc gì gì đó… nên nướng thịt hắn cũng miễn cưỡng ứng phó nổi.
Huống hồ trong ba lô của hắn vẫn còn có mấy bình gia vị mua trong siêu thị! Dầu muối tương giấm không nói, còn có muối tiêu a..., tương ớt a... tương vừng a...
Giờ phút hắn lôi sạch ra.
Cũng phải nói rằng nướng thịt kỳ thật cũng không quá mức phức tạp, chỉ cần tẩm ướp rồi canh lửa cẩn thận đừng để quá cháy hoặc quá non là ngon rồi.
Huống chi những gia vị này của Trần Đạo Lâm tuyệt đối có thể có thể nói đại sát khí trên cái thế giới này.
Cho nên hắn không chút khách khí giành việc đứng bếp, đầu tiên dùng bàn chải chấm mật đem quét hết một lần hai cái chân hươu, sau khi thấy đã thơm nức thì lập tức lấy các loại gia vị rắc lên... nhất thời khiến một chân dài thân là "Khổ tu giả" ngồi bên cạnh tứa nước miếng!
Cô gái đáng thương a.... Trong quá trình nướng đồ, Trần Đạo Lâm nói chuyện cùng nàng thêm một chút mới biết được kiểu "Khổ tu giả" như nàng tại Băng Phong Sâm Lâm này trước nay cũng đều dùng sự chịu đựng gian khổ nhất trong sinh hoạt để mài giũa tinh thần.
Sao có nổi loại đồ ăn thơm ngon thế này chứ?
"Được rồi! Cái này gọi là chân hươu nướng!"
Nhìn chân dài bên cạnh liên tục nuốt nước miếng, Trần Đạo Lâm không khỏi mềm nhũn trong lòng, ôn nhu nói: "Tiểu Lam...Ngươi trước đây nhất định chịu không ít gian khổ a?"
Chân dài mở to mắt nhìn thoáng qua Trần Đạo Lâm, tựa hồ bị vẻ ôn nhu trong đôi tròng mắt người nam nhân này bao phủ, trong lòng nàng chợt có chút bối rối, lập tức né tránh ánh mắt rồi cau mày nói: "Ngươi...Có thể đừng gọi ta như vậy nữa hay không? Ta không thích bị gọi là Tiểu Lam, quá khó nghe."
"Vậy gọi ngươi thế nào chứ?"
"Lam Lam." Gò má chân dài phảng phất ửng hồng, cũng không biết là do ngồi gần bếp lửa nóng hay bởi lý do nào khác. Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt bình thường của nàng lại bất ngờ tăng thêm mấy phần quyến rũ.
Ánh mắt Trần Đạo Lâm cũng có chút si ngốc… một thằng như hắn trước này mặc dù trong ngày thường làm người cũng có chút hèn mọn nhưng thực tâm lại cực kỳ đơn thuần. Cô bé này cùng mình đã có loại quan hệ kia, đàn ông còn gin đơn thuần của chúng ta liền theo bản năng coi nàng là nữ nhân của mình, trong lòng không khỏi nở rộ nhu tình vạn chủng.
Lam Lam bị hắn nhìn chăm chú thì có chút không thoải mái, không nhịn được sẵng giọng: "Ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta nhìn cái gì?"
"Đẹp a...." Trần Đạo Lâm nói hùng hồn tuyên bố.
Lời tuyên bố trực tiếp đó lại càng khiến trong lòng Lam Lam mỗi lúc một mềm mại, nàng nhìn Trần Đạo Lâm một chút, ngữ khí cũng nhu hòa hẳn đi mà thấp giọng nói: "Ngươi đừng gạt ta, ta sinh ra cũng không đẹp, trong lòng ta biết rõ."
"Ai nói?" Trần Đạo Lâm căn phẫn sục sôi.
"Người khác đều nói như vậy." thần sắc Lam Lam bỗng nhiên buồn bã, trong ánh mắt nàng chợt toát ra một tia không tự nhiên, chậm rãi nói: "Ta biết trong những khổ tu giả phụng dưỡng thần linh này ngược lại có mấy người chân chính là tuyệt sắc mỹ nữ đấy."
Trần Đạo Lâm trong lòng hơi động, nhìn Lam Lam ôn nhu nói: "Lam Lam, cùng ta nói một chút về chuyện của ngươi đi...Ngươi vì sao lại trở thành cái 'Khổ tu giả' gì gì thế?"
"Vì sao lại trở thành khổ tu giả ư?" Lam Lam nghe xong, giống như ngẩn ngơ, nhìn đống lửa trước mặt hơi có chút bần thần, lát sau mới khẽ lắc đầu nói: "Ta bị đưa vào cô nhi viện trong giáo hội từ khi mới lọt lòng. Đến lúc bắt đầu hiểu chuyện thì đã có nữ tu sĩ dạy chúng ta biết chữ, học tập giáo điển. Đợi đến lớn hơn một ít thì lại bị đưa đến các giáo đường phụ cận để đảm nhiệm tiểu tạp dịch. Về sau thì bị tiến cử làm người tu hành... Tất cả đó là thuận theo tự nhiên rồi, còn ngươi nói vì sao thì cái vấn đề này ta lại chưa từng nghĩ tới nữa."
Nàng nói nhẹ nhàng, chỉ là trong âm thanh lại ẩn chứa một tia mờ mịt nhàn nhạt.
Trần Đạo Lâm thở dài, nhìn cô gái này không khỏi cũng có chút đồng tình.
Hơi do dự một chút, hắn vẫn không nhịn được mở miệng thấp giọng nói: "Kỳ thực... Nhân sinh có rất nhiều lựa chọn. Sinh hoạt có thể có đủ loại, không hẳn là cứ phải…"
Lam Lam lắc đầu cắt đứt Trần Đạo Lâm, trong ánh mắt xuất hiện một tia thương cảm, nàng chậm rãi nói: "Ngươi không cần phải nói thêm. Ta chỉ biết là ta từ nhỏ lớn lên ở giáo hội, tất cả những gì ta có đều là giáo hội ban cho, ta đem chính mình kính dâng tất cả cho giáo hội cũng là chuyện đương nhiên. Ta đã sớm lập xuống lời thế rằng sẽ đem cả đời kính dâng cho thần linh, cả đời này của ta coi như làm một nhân viên thần chức phụng dưỡng thần linh cũng đủ rồi."
Nhưng nói đến cuối cùng thì cô gái lại chậm rãi lắc đầu, trong con ngươi màu bạc ứa lệ mà thấp giọng nói: "Đáng tiếc... Đáng tiếc... Những cái này cũng đã không thể nữa rồi."
"Tại sao?" Trần Đạo Lâm mới hỏi ra mồm, bỗng nhiên trong lòng hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt nhìn Lam Lam bỗng không khỏi chột dạ: "Không, sẽ không phải bởi vì tối hôm qua…"
"Đó là ta tự nguyện." Lam Lam nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm một chút, thần sắc chợt lạnh lùng.
Trần Đạo Lâm trong lòng hơi có chút đắc ý, đắc ý xong lại có chút ngượng ngùng, ráng nhịn mà rốt cục nhịn không được: "Cái kia... Là, là..."
"Là muốn hỏi ta tại sao?" Lam Lam bình tĩnh nhìn Trần Đạo Lâm một chút.
Trần Đạo Lâm ngượng ngùng nở nụ cười.
"Bởi vì ta không muốn giết ngươi." ngữ khí Lam Lam lúc này cũng bình tĩnh tựa như ánh mắt nàng lúc này vậy.
Trần Đạo Lâm mồ hôi lạnh ứa ra.
Giết, giết ta?
"Ta là khổ tu giả. Là thần điện chọn lựa ra, lấy kính dâng một đời phụng dưỡng thần linh làm căn cơ để thành khổ tu giả." Lam Lam bỗng nhiên cầm lấy một cái cành cây, nhẹ nhàng gẩy gẩy củi bên trong đống lửa, thấp giọng nói: "Căn cứ theo giáo lí, ta nhất định phải bảo trì thuần khiết... Bất kể là tâm linh hay là thân thể cũng vậy. Mà ngày ấy... Khi chúng ta gặp phải đám Ma lang kia thì ngươi đã cứu ta, đã thấy được thân thể ta..."
Nói tới đây, ngữ khí Lam Lam có chút gian nan: "Thân là khổ tu giả, ta chỉ có hai cái lựa chọn: hoặc là, ta giết ngươi để bảo trì sự thuần khiết! Nhưng là, ngươi đã cứu mạng ta, ta dù sao cũng không thể làm nổi chuyện giết người đã cứu mạng mình… cho nên ta. . ."
"Cho nên?"
Lam Lam bỗng nhiên thở dài, ngữ khí bỗng nhiên trở nên dị thường cổ quái: "Vẫn là lão sư của ta nói đúng, ta xưa nay cũng không phải là một tín ngưỡng giả kiên định gì. Ta khuyết thiếu nghị lực cùng dũng khí để hiến thân cho thần linh. Ta... ta chỉ là một người bình thường an phận mà thôi."
Chờ, chờ chút!
Coi như là tâm địa ngươi thiện lương nên không giết ta... Vậy cái vụ xếp hình trong hồ nước tối hôm qua, ngươi câu dẫn ta thì tính là do đâu chứ?
Cái này... Chỉ có không đành lòng giết ta nên cùng ta xếp hình sao?
Đây là chuyện con mẹ gì chứ...? !
Trần Đạo Lâm rối bời rồi! !
Đáng tiếc, Trần Đạo Lâm còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn trong lòng thì Lam Lam cũng đã thở ra một hơi thật dài, dường như muốn đem sự khó chịu chất chứa trong lòng phun ra hết, rốt cục nàng đứng đậy cầm lấy chân hươu vàng óng đã chín, dùng dao găm cắt một miếng bỏ vào miệng, mặt lộ vẻ mỉm cười khen: "Quả nhiên rất thơm ngon!"
Nhìn khuôn mặt Lam Lam ánh lên nét cười, tựa như một em gái nhỏ nở nụ cười lần đầu tiên sau một ký ức mất mát sâu sắc bi thương... trong lòng Trần Đạo Lâm nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết tại sao mà hắn tự động đem vấn đề muốn hỏi nuốt lại vào lòng.
Lập tức trên mặt hắn nở nụ cười, ôn nhu đưa tới một bình muối tiêu nói: "Vẩy vào bên trên thịt rồi nếm thử lại lần nữa xem."
Lam Lam nheo mắt lại, nhận cái chai muối tiêu, nhìn chằm chằm Trần Đạo Lâm một chút.
"Kỳ thực, nhìn kỹ mà nói thì mặc dù ngươi không bô trai hào hùng cho lắm nhưng khi cười thì cũng khá hấp dẫn đấy chứ."
Đống lửa ấm áp, vầng trăng trên trời.
. . .
Hai người trẻ tuổi đầy bụng tâm sự, ngồi bên nhay cạnh đống lửa dưới trăng sáng, cười với nhau không tim không phổi, san sẻ cũng nhau một cái chân hươu.
Mà khi hai người mới lưng lửng dạ thì từ mảnh rừng phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng hỏi thăm nhẹ nhàng.
"Xin hỏi... Xin lỗi, quấy rầy."
Thanh âm này trong suốt mà tinh thuần, tựa như suối nhỏ lẳng lặng róc rách luồn qua khóm trúc. Khẩu khí ôn hòa hữu lễ, rơi vào tai khiến cho người ta như tắm gió xuân vậy.
Một bóng người trong rừng cây chậm rãi đi ra.
Nhìn xa vóc dáng người này thon dài, một thân áo choàng trắng như tuyết… Lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, bạch y như tuyết, giống như tất cả khói lửa nơi trần thế này cũng không liên can gì tới hắn.
Hắn chậm rãi đi tới, bước chân mềm mại, đi trong rừng rậm rộng lớn mà dường như đang thong thả dạo chơi trong vườn hoa sau nhà.
Mặc dù hắn đội mũ che đầu, thế nhưng dưới mũ che vẫn có thể thấy mấy sợi tóc màu vàng kim lộ ra.
Đến gần, đống lửa dần dần chiếu sáng khuôn mặt hắn… bất luận Trần Đạo Lâm hay Lam Lam đều trong nháy mắt không nhịn được hít một hơi thật sâu!
Khuôn mặt đẹp tới mức tựa như căn bản không nên thuộc về trần thế này nữa rồi! Ngũ quan kia phảng phất là do chính thần linh tự tay dùng đao điêu khắc mà thành, từng đường nét góc cạnh đều tinh xảo tới đỉnh của đỉnh! Ngay cả vầng trăng sáng giữa trời đêm tựa hồ cũng ảm đạm thất sắc!
Không nghi ngờ chút nào, vẻ mỹ lệ của người này là cái loại siêu việt giới tính, bất luận nam nữ già trẻ đều có thể không kìm nổi thú tình mà nhào vào hiếp dâm thằng này tới chết! Nếu người này là mữ thì chính là cái loại hồng nhan họa thủy nghiêng nước nghiêng thành! Còn nếu là nam thì khẳng định sẽ thâu tóm toàn bộ tình cảm của thiếu nữ trên đời đấy!
Mà quỷ dị nhất chính là phía bên phải khuôn mặt của người này lại có một đạo vết thương tinh tế… vết thương kia vô cùng nhạt, nhạt tới hầu như không thấy rõ… nhưng dù sao vẫn ở chỗ này. Điều này không khỏi khiến Trần Đạo Lâm cùng Lam Lam hai người trong lòng liền không hiểu sao sinh ra một loại tiếc nuối mãnh liệt.
Tựa như đang ngắm một bức tác phẩm hội họa của đại sư tuyệt thế mà bỗng thấy một vết xước rất nhỏ vậy.
Người này trên mặt mang theo nét cười nhợt nhạt, cười tới ấm lòng người, cười tới quên hết âu lo… nhưng khiến Trần Đạo Lâm có chút khó chịu chính là hắn bỗng phát hiện Lam Lam bên cạnh trong đôi tròng mắt đã bắt đầu sáng như sao.
(Mẹ kiếp, nữ nhân quả nhiên là giống mê trai a... nhìn thấy trai đẹp thì khe háng đã chảy nước ra kìa!)
Cho nên, trong nháy mắt Trần Đạo Lâm liền thanh tỉnh lại.
"Chào hai vị, ngày lành cảnh đẹp như thế này mà chúng ta có thể tương phùng âu cũng là duyên phận." Người này giọng nói cực kì dễ nghe, mấu chốt nhất chính là, thí dụ như mấy cái từ quý tộc rởm kiểu như "Ngày lành cảnh đẹp " rồi "Duyên phận" thế mà từ trong miệng hắn nói ra lại vẫn có thể mang vẻ thanh tân thoát tục.
Bất quá câu nói tiếp theo của hắn ngay lập tức đã khiến Trần Đạo Lâm cùng Lam Lam choáng toàn tập rồi.
Bởi vì hắn nói: "Vừa lúc ta vẫn chưa ăn cơm tối, thịt hươu mà hai vị vừa chế biến có thể chia cho ta một chút hay không?"
Trần Đạo Lâm còn chưa nói gì, Lam Lam đã nhìn chằm chằm cái người xa lạ mỹ lệ này, đang xem tới mặt đỏ tận mang tai, nghe thấy đối phương hỏi thế thì cô nàng này vụt trả lời ngay lập tức: "Không cần khách khí, mời ngài tùy ý dùng đi thôi."
"Cảm ơn."
Người này bật cười lớn, hào sảng ngồi bên cạnh đống lửa, cặp con mắt tựa bảo thạch đảo qua hai người, cuối cùng ánh mắt phảng phất tựa hữu ý mà vô tình rơi vào ngực giáp trên người Trần Đạo Lâm, giống như khi thấy được cái đò án Hoa Tulip trong lửa thì bỗng loé lên một tia dị sắc.
"Vẫn chưa tự giới thiệu với hai vị chủ nhân hiếu khách là sự thất lễ của ta rồi." Người này nhợt nhạt nở nụ cười: "Ta gọi là Lạc Tuyết... Xin đừng nên kỳ quái, bởi vì ngày ta sinh ra chính là vào mùa vạn dặm tuyết bay đấy."
Lam Lam mặt đỏ tới mang tai, ngơ ngác nhìn cái gã xa lạ trước mặt đẹp trai tới khiến đầu óc bay bổng, thầm nghĩ: "Lạc Tuyết... Tên lãng mạn quá! !"
Trần Đạo Lâm trong lòng khó chịu: "Lạc Tuyết? Tốt cmn tên! !"
PS: Nếu ta nhớ không nhầm thì Lạc Tuyết là tên của Tinh linh vương dẫn đầu Dị tộc tấn công nhân loại trong Ác Ma Pháp Tắc.